Một cô gái ăn mặc không được kín đáo đi vô tiệm. Ông chủ tiệm là một người nghiêm nghị, uyên bác; ông nh́n cô xong bèn mời cô ngồi.
Ông nh́n thẳng vào mắt cô và nói đôi điều mà suốt đời cô không bao giờ quên:
“Cô à, mọi thứ thật giá trị do thượng đế tạo ra đều được che đậy, khó t́m kiếm. Ví dụ:
1/ Hột xoàn được t́m thấy ở đâu?
Trong ḷng đất, được bao phủ, lấp kín.
2/Ngọc trai được t́m thấy ở đâu?
Dưới ḷng biển sâu được che chở bảo bọc bởi hai vỏ cứng đẹp đẽ.
3/ Vàng được t́m thấy ở đâu?
Dưới ḷng đất, dưới nhiều lớp đất đá, muốn lấy được vàng ta phải đào xới khổ nhọc.
Ông nh́n vào cô lần nữa và phán “Cơ thể cô là bất khả xâm phạm là độc nhất vô nhị của thượng đế.
Giá trị của cô quá quí báu hơn cả vàng, kim cương hay ngọc trai, thế nên cô cũng cần phải che đậy nữa chứ. Nếu cô giữ kỹ các mỏ đá quí như vàng, kim cương hay ngọc trai...th́ những người chuyên đào mỏ với nhiều máy móc cần thiết sẽ làm việc/khai thác cả nhiều năm trời:
1/Trước hết, họ phải xin phép chánh quyền (cha mẹ)
2/Thứ hai, họ phải kư hợp đồng hẳn hoi (hôn thú)
3/Thứ ba, họ phải biết khai thác quặng mỏ một cách chuyên nghiệp và biết tinh luyện để lấy những phẩm chất quí giá đó (hạnh phúc trong hôn nhân).
Nhưng nếu cô cứ để “những mỏ quí” của cô nằm khơi khơi trên mặt đất (khoe khoang với mọi người), th́ cô đă khuyến khích những người khai thác mỏ bất hợp pháp đi vào. Họ sẽ t́m ṭi, đào xới bất hợp pháp và sẽ lấy đi những thứ quí giá mà thượng đế ban tặng.
Nhớ nhen, các cô là tài sản quí báu.
VietBF@sưu tập