Con bé xinh đáo để nhá, bầu b́ đến tháng thứ 6 rồi mà da dẻ vẫn mướt mát tươi rói. Thi thoảng nó ới bảo chị đi chợ mua em cái này, cái kia.
Cứ sâm sẩm tối là con bé lại tót sang nhà ḿnh chơi, nó bảo chị kỳ lạ thật, làm quần quật cả ngày, rảnh là lại viết với lách chị không thấy mệt sao?
Những ngày đầu nó đến ở một ḿnh trong căn nhà ba tầng thuê đến gần chục triệu một tháng ḿnh tưởng nó là bồ nhí của một đại gia nào đó cơ, nhưng sau này nó bảo em không phải bồ nhí, em đẻ thuê chị ạ. Ḿnh tṛn mắt ngạc nhiên, cứ nghĩ những người đẻ thuê họ cứng cáp khoẻ khoắn chứ ai lại một cô gái xinh xắn, mảnh dẻ như chiếc lông chim nhạn lại đẻ thuê bao giờ.
Nó bảo do ḍng đời đưa đẩy thôi chị, em cũng là đứa được học hành đến nơi đến chốn. Trước đây em làm văn pḥng đại diện của một hăng thời trang khá tên tuổi. Không biết có phải giàu tại phận, trắng tại da không, em làm công ăn lương khá ổn, thế rồi em yêu một thằng công tử nhà giàu. Ban đầu yêu nhau si mê, mọi thứ đều đẹp đẽ, sau em cũ đi, em phát hiện nó c̣n chăn dắt vài ba cô gái khác ngoài em. Em dứt khoát chia tay, một cuộc chia tay chóng vánh, nó th́ chẳng sao cả, c̣n em th́ chao đảo biết bao ngày tháng sau đó. Em chán đời rồi bập vào cờ bạc và các tṛ kiếm tiền trên mạng. Tỉnh ra được là lúc em nợ nần chất chồng. Thân một ḿnh giữa cái thành phố rộng lớn này, cả t́nh và tiền đều thất bát, trái tim bầm dập mệt mỏi đớn đau. Em đă từng liều lĩnh nghĩ đến nhảy cầu, em đă đứng trên đỉnh cầu Kiền vào một đêm mưa gió rồi đấy chị. Đời đúng không như là mơ, sống không dễ nhưng chết cũng chẳng hề dễ tẹo nào. Em kể chuyện chắc chị không tin, lúc em dựng xe, đứng dựa vào thành cầu nh́n xuống sông, em nh́n về phía xa kia, phía những ánh đèn trong làng xóm, em như thấy lại ngày xưa, nhà em với bố mẹ và các anh chị em. Những bữa cơm tối giản đơn nhưng ấm cúng vô cùng. Cũng tháng mười này, sân ngập rơm phơi, trong nhà ngoài sân ngập mùi thơm cơm gạo mới, ánh đèn dầu nhập nhoà bóng những cột hiên, những góc khuất cánh tủ cạnh giường. Lúc ấy em như ch́m vào sự ấm áp ngày xưa và em nức nở khóc. Dưới sông kia chắc lạnh lẽo lắm, và tích tắc thôi em thấy rất sợ chị à, nhưng sợ hơn vẫn là bọn chủ nợ, những lời đe doạ mắng mỏ nhiếc nác. Đúng là ở đời nhất nợ nh́ tội. Bỗng một cánh tay vạn vỡ giằng em ra khỏi ư nghĩ nhảy xuống sông kia. Một người đàn bà, chị ấy mặc quần áo công nhân nhưng sau xe là chiếc lồng buôn gà. Chị ấy thẳng tay tát em một cái, chị ấy bảo tát cho mày một cái cho mày tỉnh ra. Mày lao xuống sông kia chết kệ mẹ mày, nhưng mày có biết bố mẹ và người thân của mày khốn khổ khốn nạn thế nào khi biết tin mày nhảy cầu rồi thời buổi khó khăn thế này vẫn phải vay nợ nếu nhà nghèo để vớt xác mày không… chị ấy mắng chửi rồi phân tích cho em nghe nhiều lắm. Đêm ấy em về ngủ nhà chị ấy, nghe chị ấy kể về cuộc đời chị ấy, th́ ra c̣n có người là chị ấy khổ nhục hơn em rất nhiều mà vẫn kiên cường sống. Thế rồi ḍng đời đẩy đưa, em quen và được mối đẻ thuê này. Thực ra trên danh nghĩa là cấy phôi thai, nhưng thực sự là nào th́ chắc chị cũng hiểu. Bên môi giới họ sắp xếp cho ông chồng và em gặp riêng hai ba ngày trước khi đến hẹn lịch ở bệnh viện. Em đến viện chỉ là động tác giả che mắt cho chị vợ yên tâm. Cơ mà thôi, sau này em sinh, em sẽ đúng theo hợp đồng biến mất ngay cho gia đ́nh kia được ấm êm hạnh phúc. Họ đă cho em tiền, trả cho em hết nợ nan để em được sống những chuỗi ngày b́nh yên không bị cào cấu lo lắng. Ơn họ lớn lắm, em sinh con cho họ rồi đi ngay cũng là lẽ nên làm…
Cô bé ấy sinh con xong rồi đi ngay, nhà kia cũng trả nhà và họ mang theo hai đứa trẻ.
Cuộc sống này chẳng có ǵ là bất ngờ và không thể. Lâu lâu có dịp đi qua Cầu Kiền, tôi lại chợt nhớ đến cô bé đẻ thuê. Cứ thầm tự nghĩ, phận người ch́m nổi, chỉ mong sao ch́m đến tận cùng th́ may mắn gặp đúng người nói cho nghe những câu cần nghe để rồi mà tự đứng lên.
VietBF©sưu tập