Một cô gái đến pḥng công an huyện, đứng lóng ngóng. Công an trực hỏi:
- Cô cần ǵ?
Cô gái giải thích:
- Em sắp lấy chồng Đài Loan, nhưng chồng sắp cưới của em đ̣i em phải c̣n trinh mới chịu. Nên em đến xin cái "chứng chỉ c̣n trinh".
Anh công an trực nh́n cô gái từ đầu đến chân, rồi đáp:
- Cái đó thuộc lănh vực chuyên môn. Muốn chứng nhận c̣n trinh th́ phải đi khám ở pḥng mạch bác sĩ chứ chúng tôi không làm việc ấy được...
Cô gái đáp:
- Em biết. Nhưng em... em... đă có một đời chồng rồi th́ đi khám bác sĩ sẽ... ḷi ra ngay....
Anh công an giơ hai tay lên trời, lắc đầu:
- Vậy thị chịu. Chứ dứt khoát là chúng tôi không làm cho cô thành c̣n... trinh được...
Cô gái nài nỉ:
- Em biết các anh làm được những việc thế giới không làm được. Công an th́ chuyện ǵ cũng làm được...
Anh công an hănh diện:
- Cô nói đúng. Việc ǵ cũng làm được; nhưng dứt khoát không thể làm một người đă có chồng như cô thành con gái c̣n trinh được. Cái đó thuộc về... lănh vực tự nhiên, thuộc về... Trời...
Cô gái cười cười:
- Anh cứ làm khó em hoài. Thế sao trước đây,chúng em được học là nhà nước "thay trời làm mưa" được? Mà thôi, nếu khó quá th́ em xin đề nghị thế này. Mới đây em đọc báo thấy nói bộ giáo dục định cấp bằng tiến sĩ tương đương cho các nghệ sĩ nhân dân. Vậy anh có thể cấp cho em cái chứng chỉ "tương đương c̣n trinh" được không?
Anh công an tức giận đập tay xuống bàn, nạt:
- Đù…! lại có chuyện "tương đương c̣n trinh" nữa à? Cút!
Cô gái nhăn mặt quay lưng đi ra, miệng càu nhàu:
- Sao "tương đương tiến sĩ" được mà "tương đương c̣n trinh" th́ không được hả trời...?!
VietBF@sưu tập
|