Một ông cụ trầm tư kể:
- Hồi c̣n trẻ tôi có yêu một cô gái sâu đậm. Hai đứa quen nhau được ba năm th́ tính đến chuyện kết hôn. Thế nhưng trước ngày cưới tôi đă lẻn bỏ đi.
- V́ sao vậy?
- Tôi muốn kiếm thật nhiều tiền để lo cho cô ấy một cuộc sống đầy đủ. Ngày đi, tôi chỉ để lại một mảnh giấy 'Anh xin lỗi, đợi đến lúc anh giàu rồi chúng ḿnh hăy cưới nhau nhé'.
- Rồi kết quả thế nào? - ông bạn ṭ ṃ.
Ông cụ thở dài:
- Hai năm sau tôi tay trắng dựng nên cơ nghiệp. Quần áo phẳng phiu, xe sang chạy về quê gặp nàng. Thế nhưng, nàng đă kết hôn với một người công nhân xây dựng, thậm chí họ đă có con với nhau.
Ông cụ trầm ngâm hồi lâu rồi nói tiếp:
- Lúc đó, tôi rất phẫn nộ. Tôi hỏi cô ấy tại sao không chờ đợi tôi để đến với một người nghèo xác nghèo xơ như vậy chứ. Cô ấy mỉm cười nói: 'Chúng tôi chỉ cần t́nh yêu là đủ, không cần thêm bất cứ điều ǵ cả'.
- Sau đó thế nào? - ông bạn hỏi.
- Giây phút đó tôi chợt nhận ra muốn giàu có th́ tuyệt đối tránh xa phụ nữ. Thế là từ đó đến nay tôi không thèm lấy vợ.
VietBF@sưu tập
|