Bạn tôi, Gior, là một trong số những vị khách có tính ngồi dai. Khi những người khác đă ra về, anh ta vẫn cứ ngồi yên trên ghế. Nếu tôi đứng lên, anh ta sẽ đứng lên theo, nếu tôi im lặng, anh ta cũng không thèm để ư. Anh ta có thể say sưa nói về một chuyện ǵ đó.
Phải dẫn dụ anh ta đi ra pḥng khách, rồi ra hành lang và cuối cùng là ra cửa trong khi anh vẫn thao thao bất tuyệt. Bạn sẽ vẫn thấy sung sướng khi Gior đă ra về cả một tiếng trước.
Đôi khi tôi phải đuổi những khách ngồi dai bằng cách nhẹ nhàng tới gần họ xô nhẹ, đẩy dần họ ra cửa và sau đó ra phố. Rồi tôi phải quay ngay vào nhà đóng sập cửa, pḥng khi có người quay lại v́ đă bỏ quên thứ ǵ đó. Việc thể hiện một vài hành vi có tính toán trước mặt những vị khách này là rất cần thiết. Thoạt tiên phải tỏ ra thật vô tư, nhưng khi kim đồng hồ chỉ 11g15, tôi nói rằng ḿnh đang có công việc phải làm.
Một tối nọ, tôi đă phải cố thêm hai phút với mấy ông bạn đă đội mũ lên từ lâu mà vẫn chưa chịu ra về. Tôi kêu to: “Cháy! Cháy!”. Thế là chỉ trong tích tắc, pḥng khách trở nên yên tĩnh. Nhưng trong số những người lao vội ra ngoài có cả vợ và các con tôi. Một mẹo khác để xua khách là rót cho họ tách cà phê nóng và giả bộ lúng túng rót lên tay của họ. Nhưng cách này đôi khi lại khiến họ ở lại suốt đêm đó.
Con rể tôi, Tomas, là một người không có cảm xúc ǵ với những cái ngáp dài hay thở hắt ra. Nếu tôi nh́n lên đồng hồ treo tường, anh ta sẽ ngồi lại ngay ngắn trên ghế, c̣n nếu tôi đuổi con mèo ra khỏi pḥng khách, anh ta sẽ nói cả tiếng về loài mèo. Một ví dụ đơn giản: khi tôi đứng lên vặn lại đồng hồ, Tomas sẽ nói là để vặn lại đồng hồ Big Bang ở London sẽ cần tới hai người và bốn ngày, nếu tôi than là rất mệt mỏi th́ anh ta lại đến mỗi ngày, nói là để thăm tôi.
Một lần, Tomas tới nói là để giúp tôi sửa lại cái chuồng gà. Thế mà măi tới năm ngày sau tôi mới thoát được khỏi anh ta. Chỉ với một mẹo khá đơn giản mà tôi có thể chia sẻ với các độc giả vốn là nạn nhân của những vị khách thích ngồi dai như sau:
Tôi lấy một cái ŕu, ngồi lên chiếc ghế dành để ngồi chơi piano. Vừa lẩm nhẩm hát theo giai điệu nhạc blues buồn bă của người châu Phi, tôi vừa đẽo cái ghế, lâu lại ngước mắt lên nh́n thẳng vào mặt kẻ bướng bỉnh, ĺ lợm kia. Và khi tôi giơ cái ŕu chỉ về phía anh ta, lập tức anh con rể của tôi đứng phắt dậy, nói nhanh:
- Con phải về rồi!
Tôi c̣n chẳng kịp tiễn, nó đă mất hút ngoài phố.
Tôi cứ nghĩ ḿnh có nên sử dụng những dụng cụ thô sơ này với bà cô Meible, người đă ở lại nhà tôi trong suốt ba năm. Một bà bạn của bà cũng nghỉ lại nhà tôi ba tháng, rồi hai cô bạn của bà này vừa tới nhà tôi đă vào ngay pḥng ngủ dành cho khách, mở vali bày hết đồ đạc mang theo, ngay khi thằng rể quư của tôi vừa đi khỏi đó được mấy phút.
Có lẽ tôi nên tổ chức một cuộc họp với những vị khách thích ngồi dai để thông báo với họ là từ nay họ sẽ là chủ ngôi nhà này, c̣n tôi sẽ là khách của họ chăng?
Như vậy sẽ thật dễ chịu đối với tôi biết bao!
VietBF@sưu tập
|