Vụ sô nhạc “Mùa thu Hà Nội” của bà Khánh Ly (KL) ở Hà Nội ngày 24 tháng 9 bị “cúp điện”, cho thấy bà bị tuyên giáo VN trừng phạt, sau khi bà hát bài "Gia tài của mẹ" (không có trong danh mục bài hát được tŕnh diễn) trong buổi tŕnh diễn vào tháng 6 ở Đà Lạt.
Các “chiến sĩ trên mặt trận văn hóa” núp dưới các nick Facebook “chửi” bà Khánh ly vụ “gia tài của mẹ” không tiếc lời. Báo chí trong nước có bài nói bà KL “tráo trở”. Có bài báo vịn vào “luật”, cho rằng bà Khánh Ly có thể bị phạt v́ hát các bài hát chưa được phép.
Vấn đề là vụ “cúp điện” hội trường trước giờ mở cửa khiến nhà tổ chức phải hủy sô, hiển nhiên không phải là một cử chỉ văn minh của giàn lănh đạo thủ đô Hà Nội. Nó cũng không phải là “hành vi có giá trị pháp lư”, đến từ một quyết định pháp lư của nhân sự có thẩm quyền.
Theo luật, bà KL bị phạt v́ hát nhạc cấm. Và theo luật, lănh đạo thủ đô Hà Nội ngàn năm văn hiến phải là phía bồi thường thiệt hại cho người tổ chức sô nhạc Mùa thu Hà Nội (v́ hành vi vô văn hóa, phản văn minh).
Tuyên giáo xài “luật rừng” với ca sĩ Khánh Ly.
Luận về công - tội trong công cuộc “chống Mỹ cứu nước”, theo tôi, thay v́ tuyên giáo viết báo chửi bậy bà KL dưới các bút hiệu nặc danh (và thủ đô Hà Nội nhỏ nhen trả thù vặt), đảng CSVN nên tạc tượng thờ bà KL ở trước lăng Ba Đ́nh, trái tim của thủ đô ḥa b́nh thế giới, dựng song song với tượng Trịnh Công Sơn (TCS). Công lao “giải phóng miền Nam, đánh cho Mỹ cút ngụy nhào” của hai nhân vật phản chiến này rất lớn, không hề thua Hồ Chí Minh và Vơ Nguyên Giáp.
Không có KL th́ nhạc TCS không ai biết tới. Không có nhạc TCS th́ bà KL cũng chỉ là một ca sĩ tỉnh lẻ vô danh. Hai bên hợp lại tất cả thành danh.
Nhờ các bản nhạc phản chiến của TCS và với giọng hát "cần sa" của bà KL mà quân của CS miền Bắc giành được chiến thắng.
Một đạo quân đông đảo cách mấy, trang bị vũ khí tối tân tới đâu cũng không ăn thua. Thiếu ư chí, không có tinh thần chiến đấu th́ đạo quân đó phải thua. Chớ quân VNCH có tinh thần vệ quốc như quân Ukraine th́ sẽ không bao giờ có vụ “debellatio” năm 1975.
Tuyên giáo CSVN bày đặt chống đối khi bà KL hát bài hát có những câu: "một ngàn năm đô hộ giặc Tàu, một trăm năm nô lệ giăc Tây, hai mươi năm nội chiến từng ngày, gia tài của mẹ một bọn lai căng...".
Tuyên giáo CSVN dị ứng với hai chữ "nội chiến" và "lai căng".
Nhưng đối với phe VNCH, những lời hát này như những trái đạn bắn phá vào thành tŕ của họ. Không có con người văn minh, có t́nh có nghĩa nào lại muốn cảnh "gà nhà bôi mặt đá nhau" suốt 20 năm hết cả.
Về bài "Gia tài của mẹ", theo tôi, rất phù hợp trở thành bài "quốc ca VN" thời cộng sản trị hiện nay. Bài sáng tác (nghe nói) năm 1965 mà câu chữ "linh nghiệm" như là "sấm truyền".
“Gia tài của mẹ một bọn lai căng”.
Lai căng là ǵ? Định nghĩa của Việt Nam, "lai căng" là hiện tượng có pha tạp nhiều yếu tố ngoại lai sống sượng, lố lăng. “Lai căn” (không g) là mất gốc.
CSVN rơ ràng là là một "bọn lai căn(g)". Thờ Marx, thờ Lenin, thờ lư thuyết cộng sản là thờ chủ nghĩa "ngọai lai", là "mất gốc".
Mô h́nh nhà nước VN rập khuôn mô h́nh nhà nước TQ. Ông Trọng bắt chước từ câu chữ, từng ư tưởng của Tập Cận B́nh. Đúng là vừa sống sượng vừa lố lăng.
Đảng CSVN c̣n là là một lũ "bội t́nh".
“Gia tài của mẹ một lũ bội t́nh”. Bội t́nh, bội nghĩa, bội ước. Kiểm lại lịch sử 70 năm đảng CSVN chưa bao giờ làm được một điều ǵ đó phù hợp với truyền thống đạo lư VN.
Ông Hồ ra lịnh giết bà Cát Hanh Long, kẻ ơn của cá nhân ḿnh và cũng là người ơn của cả đảng CSVN. Không có vàng của bà th́ ông Hồ lấy ǵ hoạt động? Lấy ǵ đút miệng bọn tướng Tàu ? Không có số vàng này th́ toàn bộ lực lượng của ông Hồ (ở bắc vĩ tuyến 16) bị quân Tưởng tiêu diệt. Quyền hành đất nước sẽ lọt vô phe Việt Nam Quốc dân Đảng.
Đây là một vụ sát nhân nhưng bản chất là bội t́nh, bội nghĩa.
Vụ giết chết Lê Đ́nh Ḱnh, đảng CSVN cạn tàu ráo máng với đồng chí. Đó là bội t́nh. T́nh ở đây là "t́nh đồng chí".
Đảng viên cộng sản, khi chưa nắm quyền, họ hứa hẹn "lấy của người giàu đem chia cho người nghèo".
Thấy ǵ, sau khi đảng CSVN “cướp” được chánh quyền?
Đảng viên CS cũng hứa hẹn "lấy ruộng địa chủ chia cho nông dân".
Họ cam kết đánh đuổi giặc ngoại xâm sẽ xây dựng một nước VN "độc lập, tự do, hạnh phúc".
Chỉ thấy toàn là bánh vẽ và một phường bội bạc.
Độc lập là dân tộc độc lập. Làm ǵ có độc lập khi đảng CSVN rập khuôn, từ tư tưởng tới hành vi của TQ và lănh đạo TQ? Việt Nam hiện thời là chư hầu trung thành của TQ.
Tự do là dân quyền tự do. Bản nhạc “Gia tài của mẹ” sáng tác cách đây hơn 1/2 thế kỷ, không hề có tư tưởng phản động hay kích động hận thù. Lư lẽ bài ca là “chống chiến tranh” và kể chuyện "lịch sử". Bài ca bị cấm tŕnh diễn.
Tự do ở đâu?
Toàn bộ các cơ quan truyền thông, ngôn luận đều nằm trong tay đảng. Toàn bộ đại biểu quốc hội là đảng viên, hoặc pḥ đảng.
Hầu hết chùa chiền, tăng ni nếu không là "cơ sở kinh tài" th́ cũng là cơ quan tuyên truyền đạo Phật theo định hướng của đảng.
Đâu là tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng, tự do chính kiến?...
“Hai mươi năm nội chiến từng ngày". Tuyên giáo VN c̣n bắt bẻ câu "hai mươi năm nội chiến từng ngày. Tuyên giáo VN trước khi bắt bẻ người khác về từ "nội chiến" th́ phải cho người dân biết "nội chiến" có ư nghĩa là ǵ?
Theo luật về chiến tranh (của công pháp quốc tế chớ không phải theo chữ nghĩa “lính thủy đánh bộ” của tuyên giáo) th́ thuật ngữ "chiến tranh - war" chỉ sử dụng riêng biệt cho "chiến tranh quốc tế", xảy ra giữa "quốc gia - state" và "quốc gia - state".
C̣n "nội chiến - guerre civile - civil war" th́ ư nghĩa khá rộng. "Chiến tranh giải thực", kiểu chiến tranh "đánh Pháp", đuổi Mỹ v.v... đều được (công pháp quốc tế) xếp vào mục "nội chiến".
TCS viết bài "Gia tài của mẹ" năm 1965, trong đó có câu "20 năm nội chiến từng ngày". Viết sai ở chỗ nào mà bắt bẻ?
Trong một cuộc "nội chiến" sự hiện diện của yếu tố "bên ngoài" là chuyện thường t́nh. Quân Mỹ có mặt ở miền Nam VN cũng như quân TQ, cố vấn Liên Xô, quân chí nguyện Triều Tiên… có mặt ở miền Bắc VN.
Chiếu theo "luật" th́ không thể bắt bẻ TCS về một ư tưởng, một lập trường chính trị... của ông này đă thể hiện từ 1/2 thế kỷ trước.
“Gia tài của mẹ để lại cho con. Gia tài của mẹ là nước Việt buồn".
Nước Việt chưa bao giờ buồn như hôm nay.
Rừng đă hết và biển đă chết. Người Việt muốn sống cho ra vẻ con người th́ phải bỏ nước ra đi. Số may mắn qua được Mỹ, Anh, Pháp... Số không may phải làm dâu, làm t́, làm lao động ở các xứ mà trước kia thua xa VNCH về mọi mặt.
Trương Nhân Tuấn
Gió xuân đang đuổi tàn đông
Mai đào hé nụ đơm bông đón chào
Nắng hồng tỏa nhẹ lên cao
Cho vui niềm ấm ngọt ngào t́nh xuân
Xuân về để ấm ḷng dân
Trả ơn tổ phụ t́nh thân gia đ́nh
Xuân xưa xuân măi thanh b́nh
Xuân giờ c̣n có ân t́nh quê hương ?
Xuân giờ c̣n có t́nh thương ?
Hay xuân chỉ lại trăm đường khổ đau
Ngày xưa xuân trổ hoa màu
Ngày nay máu đỏ thay mầu ngàn hoa
Quê hương đă mất xuân ngà
Dân tôi c̣n lại xuân là cơi mơ ....
Tết về dân lại bơ phờ
Miếng ăn sinh hoạt mắt mờ đầu điên
Mừng xuân th́ thiếu xu tiền
Nhang đèn hoa quả tổ tiên ông bà
Ngoài đường nó kết lắm hoa
Pháo bông nó bắn điện ḷa đêm đen
Dân đen chẳng cần pháo đèn
Miếng cơm manh áo chết thèm ướt môi
Đói nghèo lăn lộn kiếp người
Làm thân trâu ngựa cả đời đớn đau
Cơm dân chúng đă chia nhau
Lâu đài xe ngựa đủ màu no say
Dân lành c̣n lại trắng tay
Đồ ăn chất thải tháng ngày ung thư
Thương dân thân bước vào tù
Ruộng nhà chúng cướp tận khu dân thường
Quan to ác độc một phường
Cúi đầu nô lệ quê hương bán dần
Người dân c̣n lại cái quần
Chúng t́m cách lột cho dân ở ...truồng
Cường quyền ngày một thêm cuồng
Đè dân trấn áp một tuồng phi nhân
Lệ trào đón cái tân xuân
Lệ rơi để khóc người dân nước này
Bao giờ dân được cái ngày
Tự do dân chủ đắm say nụ cười
Khi nào diệt hết đười ươi
Người dân mới hưởng vui đời ấm no
Tuong lai dân chủ tự do
Mừng xuân dân Việt câu ḥ quê hương
Cho thôi hết cảnh đoạn trường
Trăm hoa nở thắm muôn đường Việt Nam .
(xuanngocnguyen)
Tôi thèm được về Việt Nam
Để xem đất nước hoang tàn tới đâu
Để nh́n tham nhũng làm giầu
Hại dân phá nước đập đầu dân đen
Để coi một lũ trí hèn
Mua quan bán chức bon chen nắm quyền
Một loài chủ nghĩa vàng tiền
Kim cô siết chặt dân hiền lệ mưa
Được đi chợ sớm chợ trưa
Để mua thực phẩm chất thừa ung thư
Nước c̣n hay đă nát nhừ
Bởi quan quỷ đỏ chẳng trừ gian manh
Cường quyền trấn áp dân lành
Bắt người v́ nước để hành án cao
Được buồn xă hội loạn tao
Thầy tṛ đánh lộn con cào mẹ cha
G.iết người cướp của mọi nhà
Ma cô đĩ điếm giờ là khắp nơi
Tôi về để thấy sự đời
Người dân c̣n có được thời như xưa
Hay đời sáng nắng chiều mưa
Làm thân trâu ngựa chẳng vừa miếng ăn
Trăng cao c̣n ánh sáng rằm
Dân tôi sao măi nhục nhằn đớn đau
Mai này nô lệ g.iặc tàu
Lạc Hồng sẽ mất ngậm sầu ngàn năm
Tôi về chẳng để mà thăm
Tôi về để khóc Việt Nam chết ṃn
Tự do dân chủ không c̣n
Quyền dân đă mất nước non ră rời
Bao lần lệ nhỏ buông rơi
Thương quê đă c.hết từ thời đổi thay
Chao ôi qua bao tháng ngày
Dân lành vẫn kiếp trâu cày đeo gông
Một lần được thấy được trông
Việt Nam tôi đó chất chồng đau thương !
(Xuan Ngoc Nguyen)