Người xưa đă nhắc về việc giữ phúc qua lời nói, tu tâm nhất đạo tuyệt đối không phải là chuyện dễ. Sự kỳ diệu của nó nằm giữa ẩn và giữ. Chúng ta dù bây giờ mới biết cũng chưa muộn.
Ẩn tâm kiêu ngạo
"Hư kỷ giả, tiến đức chi cơ".
Khiêm tốn làm người ta tiến bộ, kiêu ngạo khiến người ta lạc hậu, giậm chân tại chỗ, thậm chí là tụt lùi.
Bởi vậy mà Chu Thuấn Thủy tha thiết nhắc nhở người đời: "Làm ǵ có ai tự măn mà không gục ngă đâu? Phải thận trọng! Phải thận trọng!"
Trong "Tả Truyện" có ghi chép lại một câu chuyện:
Thời Xuân Thu, nước Sở có một vị tướng quân tên là Khuất Hà, v́ từng đánh thắng trận nên dương dương tự đắc. Ngày nọ, ông phụng mệnh dẫn quân tiến đánh La Quốc, đại thần Đấu Bá Tỷ đến tiễn đưa.
Trên đường trở về, Đấu Bá Tỷ nói với phu xe: "Khuất tướng quân lần này ra trận chắc chắn sẽ thua, bởi ông ấy bước chân kiêu ngạo, trong ḷng có chút ngạo mạn".
Đấu Bá Tỷ nói xong liền đi gặp Sở Vương, nói rơ sự quan sát của ḿnh đồng thời thỉnh cầu Sở Vương phái thêm chi viện. Nhưng đợi đến khi Sở Vương phái quân chi viện đă không kịp đuổi theo đội quân của Khuất Hà.
Khuất Hà quả nhiên v́ khinh địch liều lĩnh tiến công nên bị kẻ địch phản công quyết liệt. Kết quả quân Sở thua to, Khuất Hà bỏ mạng tại thung lũng hoang.
Xe đầy th́ lật, làm người mà quá kiêu ngạo th́ 10 việc hỏng 9.
Trong ḷng sản sinh kiêu ngạo, giống như dây leo sinh trưởng trong bóng tối, lặng lẽ nuốt chửng con tim chính trực, che lấp ánh mắt thông suốt khi nh́n nhận bản thân và ánh mắt khiêm tốn khi nh́n nhận thế giới.
V́ thắng mà kiêu, nên sau đó khó mà thắng lại; V́ tiến mà ngạo, nên sau đó khó ḷng tiến thêm nửa bước.
Ẩn tâm kiêu ngạo, thay thế bằng tâm khiêm tốn mới có thể tiến đến tận cùng.
Ẩn tâm nghi kỵ
Cổ nhân có câu: "Dụng nhân bất nghi, nghi nhân bất dụng". Đă dùng th́ không được hoài nghi, đă hoài nghi th́ không dùng.
Đây là lời khuyến cáo cho những người nắm quyền, cũng là lời cảnh tỉnh cho những người b́nh thường như chúng ta.
Âu Dương Tu từng nói: "Đạo dùng người cốt ở bất nghi. Thà vất vả trong việc chọn người, cũng không tùy tiện dùng người mà không tin tưởng.
Nói về việc nghi kỵ gây hiểu nhầm với người khác, không thể không nhắc tới Tôn Quyền.
Tôn Quyền thời c̣n trẻ từng được bốn phương ca ngợi. Tào Tháo từng mong ước "sinh con được như Tôn Quyền", Chu Du cũng từng khen Tôn Quyền là "thần vơ hùng tài".
Nhưng đến khi về già, Tôn Quyền lại không anh minh như thời trẻ. Tính t́nh ngày càng nóng nảy, hay đa nghi, nghi kỵ quần thần.
Đối với quan vơ tướng lĩnh, nếu họ xuất quân đánh trận, sẽ bắt cả nhà họ làm con tin. Đối với quan văn triều thần, bí mật cắt cử người giám sát nhất cử nhất động của họ.
Trong đó có một người, từng được Tôn Quyền trọng dụng, nhưng cuối cùng lại chết trong thất vọng v́ sự nghi kỵ của Tôn Quyền, người đó chính là Lục Tốn.
Lục Tốn mưu trí hơn người, lại trung thành cương trực, lập công lớn cho Giang Đông.
Thế nhưng, một người có đức hạnh và tài năng như vậy, lại bị Tôn Quyền nhiều lần nghi kỵ. Cuối cùng, ông ôm hận qua đời sau nhiều lần bị Tôn Quyền quở mắng và trách móc.
Lục Tốn một ḷng một dạ với Tôn Quyền, hết sức chân thành, cúc cung tận tụy, vất vả cả đời v́ Đông Ngô. Hành động của Tôn Quyền không những mất đi một vị hiền thần, c̣n khiến quần thần thất vọng. Tôn Quyền v́ vậy mà bị người đời chỉ trích, mang tiếng xấu "đa nghi".
Sự nghi kỵ đối với người khác giống như một chiếc gai độc, một khi cắm vào ḷng người sẽ để lại sẹo khó lành.
Đáng sợ hơn cả, chiếc gai độc ấy không chỉ hại người mà c̣n hại ḿnh. Tâm nghi kỵ không đoạn tuyệt với người ngoài mà c̣n đẩy ḿnh vào thế cô lập.
Bởi vậy, ẩn tâm nghi kỵ thay bằng sự chân thành mới biến ḿnh thành cái đích mà mọi người muốn cùng hướng tới.
Chỉ khi có được cái tâm biết ẩn biết giữ mới có thể quan sát vạn vật, không đẩy ḿnh vào thế bất lợi. Mong rằng, bất cứ ai trong số chúng ta cũng đều có đôi mắt sáng để nh́n đời và cái tâm sáng để thấu hiểu đời.
VietBF@sưu tập