Quỳnh thường đi đ̣ ngang, khất chịu tiền, lâu quá món nợ tích lại cũng khá nhiều, không trả được. Lúc anh lái đ̣ đến đ̣i, Quỳnh bảo:
– Ừ, đợi đấy, vài hôm nữa, sẽ trả đầy đủ.
Ở giữa sông có một cồn cát, bỗng xuất hiện một cái nhà nhỏ, lợp lá gồi. Người ta đồn rằng đó là cái lầu yết thơ của Trạng. Thế là mọi người ṭ ṃ rủ nhau đi xem. Muốn ra nơi cồn nát, chỉ có con đường đ̣ ngang, mới đầu chỉ lưa thưa ít người. Ra đến nơi họ thấy có một cái biển đề mấy chữ bằng vôi trắng “Cha đứa nào kể với đứa nào”.
Tất nhiên khi về, gặp người khác hỏi th́ ai cũng trả lời độc một câu:”Ra mà xem!”
Cũng có người tếu tán thêm: “Hay lắm, ra mà xem.”
Thế là thiên hạ lũ lượt kéo nhau ra xem “lầu yết thơ của Trạng”, lúc đầu là người trong làng, rồi các làng lân cận, lan ra đến cả tổng. C̣n anh lái đ̣ chèo mệt nghĩ, nhưng hả hê với số tiền lớn thu được của khách, cho đến khi người ta biết là bị Quỳnh cho “quả lừa” th́ mới vơi khách.
Anh lái đ̣ văn việc, chợt nhớ món nợ của Quỳnh, mới đến hỏi.
Quỳnh mắng:
– Ai nợ nhà anh? Anh nợ ta th́ có. Nhờ mẹo của ta mà anh vớ bở; ta chưa hỏi phần của ta đấy. Thôi ta cứ gửi lại đó mà trừ dần cho tiền đ̣ sau này.
Anh lái đ̣ chợt hiểu, cười sung sướng, rồi cám ơn Quỳnh rối rít.
VietBF©sưu tập
|