Không có nỗi hổ thẹn nào lớn hơn đối với cổ động viên của Man Utd khi ngay giữa thánh địa Old Trafford, một cầu thủ Liverpool và đội bóng này lại đi vào lịch sử.
"Anh ấy đă đi vào lịch sử", b́nh luận viên của BT Sport thốt lên như thế khi Mohamed Salah lao ra ăn mừng cú hat-trick ngay tại sân nhà của đại ḱnh địch không đội trời chung với Liverpool. Trên khán đài, Sir Alex Ferguson có lẽ phải nghiến răng v́ uất hận. C̣n ở dưới đường pitch, khuôn mặt của Ole Solskjaer vẫn thế. Măi măi khuôn mặt trẻ thơ vẫn thế, nhưng sát thủ ở Man Utd đă không c̣n.
Cơn ác mộng của Man Utd
Cơn ác mộng xảy ra đúng một năm sau cú "thảm sát" 6-1 mà Tottenham đă thực hiện cũng tại "Nhà hát của những giấc mơ". Khuôn mặt Solsa của ngày 4/10/2020 và ngày 24/10/2021 có ǵ khác nhau? H́nh như nó vẫn chẳng có ǵ biến chuyển về cảm xúc. Không có lửa từ người dẫn đầu, thử hỏi thắp sao nên lửa ở những kẻ theo sau?
Giấc mộng tạo dựng huấn luyện viên (HLV) trưởng đến từ thế hệ vàng của Sir Alex Ferguson và kéo theo là cả bộ sậu trợ lư cũng đa phần là cựu danh thủ của đội bóng đă trở thành giấc mộng hời hợt thực sự, khi chính những con người cần chịu trách nhiệm chính cho mỗi kịch bản trận đấu của Man Utd đều tŕnh diện lối chơi hời hợt, thiếu ư tưởng và non kém như những đứa trẻ. Những câu nhận lỗi đều trở nên sáo rỗng. Mancunians cần sửa lỗi bằng thực hành.Nếu trận thảm bại Tottenham một năm trước và trận thảm bại trước Liverpool hôm nay giống nhau ở cái thẻ đỏ, cho một tay người Pháp nào đó, nó lại khác nhau hoàn toàn về hoàn cảnh xảy ra. Cái thẻ đỏ của Martial năm ngoái là sự bồng bột đến ngốc nghếch của tay trẻ trâu, c̣n cái thẻ đỏ năm nay của Pogba là sự hời hợt vô hồn của kẻ dường như chống lệnh.
Và nếu Man Utd năm ngoái có thể thua đa phần do cái thẻ đỏ, năm nay họ thua tan nát từ khi chưa có chiếc thẻ đỏ nào. Thậm chí, năm nay, một bàn gá lại danh dự c̣n không có nổi.
Mâu thuẫn nội bộ?
Việc Solsa trận thứ hai liên tiếp loại Pogba dù cầu thủ này đang là tay kiến tạo hàng đầu của Man Utd từ đầu mùa đến nay cho thấy dường như pḥng thay đồ của họ có vấn đề. Pogba không chấn thương; Pogba không mất phong độ. Nhưng Pogba là kẻ lớn tiếng rao giảng về việc Man Utd phải thay đổi sau đại bại trước Leicester. Và Pogba tất nhiên bị Solsa loại ra khỏi cuộc chơi ngay lập tức.
Chỉ có điều, trước Atalanta, khi Pogba vào sân, Man Utd chỉ c̣n đang thua một bàn, nên họ c̣n có cơ lật ngược. C̣n trước Liverpool, họ đă nát đến 4 bàn trắng. Ở tư thế thua đến mức xấu hổ không c̣n chỗ nào mà trốn, có lẽ kẻ chuyên nghiệp nhất cũng không c̣n tâm trạng mà chơi bóng chứ đừng nói đến Pogba vốn toàn dựa vào cảm hứng bản thân.
Và chính cái hời hợt của Pogba đă dẫn đến bàn thua thứ 5. Đúng là ở bàn thua ấy, 2 cầu thủ Liverpool áp sát nhanh, cực chuẩn, đúng thời điểm để tước lấy bóng từ chân tiền vệ người Pháp (mà phần này sẽ nói kỹ thêm ở sau), nhưng giả sử Pogba nhiệt như anh ta chơi trong màu áo Les Bleus, t́nh huống bóng ấy đă không tuột đi đến độ Salah có cơ hội ghi bàn thứ 3 cho riêng ḿnh. Sự hời hợt này có phải là phản ứng kiểu lật ghế?
Và sự hời hợt của Pogba c̣n lên đến đỉnh điểm khi anh quá chần chừ trong pha phối hợp phạt góc với Fernandes để dẫn tới bất lợi trong tranh chấp, buộc phải chuồi bóng nguy hiểm. Sớm hơn một khắc, Pogba không cần va chạm. Nhưng trước Liverpool đă là một Pogba khác.
Việc trách anh ta là đúng, nhưng cần chê Solsa trong việc xử lư con người. Không chỉ ḿnh Pogba nói về thay đổi chiến thuật mà Fernandes và CR7 cũng đă nói. Song, với Solsa, việc trảm Pogba là an toàn, bởi bản thân ông tóc xanh tóc đỏ này cũng thuộc diện 6 ghét 4 yêu trong ḷng cộng đồng ủng hộ viên Man Utd.Việc Solsa đang mất đi vị thế ở pḥng thay đồ này nếu là sự thật, quả rất nguy hiểm. Không dấu ấn nào về chiến thuật, chỉ dấu ấn lớn nhất ở quản trị con người, Solsa đánh mất pḥng thay đồ có nghĩa là ông sẽ đánh mất tất cả. Thời khắc sa thải có lẽ đă quá gần.
Nhưng sự hời hợt của Man Utd không chỉ đến từ ông Pogba tóc xanh tóc đỏ mà nó được thể hiện bằng đa số các cầu thủ c̣n lại trong đội h́nh. Gần như không một cầu thủ Man Utd nào chọn đúng vị trí; giữ đúng cự ly với đối thủ ḿnh theo kèm và áp sát đúng thời điểm vàng để tạo lợi thế đoạt bóng cả.
Trong khi đó, đối diện họ là ai? Đó là Liverpool chơi pressing cực khét. Man Utd gần như không thể pressing mỗi khi Liverpool có bóng c̣n ngược lại, mỗi khi Man Utd có bóng, Liverpool quây bắt hiệu quả đến chóng mặt.
Tất cả lần công thành của Liverpool đều khoét đúng vào khe giữa các hậu vệ của Man Utd và khủng khiếp thay là các khe ấy lại hở toang hoác. Áp lực liên tục dồn lên hàng thủ mất hồn của Man Utd kèm theo việc tổ chức pressing quá hiệu quả đặc biệt ở nửa sân bên phải theo hướng tấn công của Liverpool, đội quân của Klopp khiến hai điểm phát động bóng chủ đạo và quen thuộc của Man Utd là Shaw và Maguire tê liệt. Để phản ứng lại, Man Utd muốn chuyển hướng phát động từ tuyến dưới sang phía Wan-Bissaka và Linderlof, nhưng đó là thảm hoạ.
Sự hời hợt ấy đến từ đâu? Câu trả lời chỉ có ban lănh đạo Man Utd hiểu. Nó là bất đồng giữa cầu thủ với HLV hay giữa cầu thủ với nhau chăng? Hay nó là phản ứng chậm chạp của tập thể được kỳ vọng quá lớn nhưng không cho thấy họ đáp ứng được kỳ vọng ấy nên áp lực cứ dày lên thêm? Không ai hiểu nổi. Nhưng nếu chúng ta ngẫm đến chính ḿnh, với công việc không ư tưởng, không kế hoạch cụ thể, thử hỏi chúng ta có hết ḿnh được hay không? Không thể. V́ không mục đích th́ hết ḿnh v́ cái ǵ đây?
10 năm trước, đêm 23/10/2011, tại Old Trafford, Man Utd thảm bại 1-6 trước Man City. Nhưng sau thảm bại ấy là ǵ? Chỉ hơn một năm sau thôi, Man Utd của Sir Alex Ferguson trở thành nhà vô địch Premier League. Họ làm được điều đó, bởi lẽ họ không mang một giấc mơ hời hợt và nửa vời nào. C̣n hôm nay, sau thảm bại này là ǵ? Solsa sẽ đưa họ đi tới đâu? Vô vọng.
|