Nhóm lính Sikh của Ấn Độ bị quân Pashtun áp đảo hoàn toàn về quân số, nhưng quyết chiến đấu đến người cuối cùng trong trận đánh năm 1897.
Sau khi kiểm soát thuộc địa Ấn Độ, thực dân Anh năm 1894 thành lập Trung đoàn 36 gồm toàn người Sikh, bố trí ở khu vực biên giới tây bắc, để ngăn các bộ tộc người Pashtun ở Tirah, ngày nay thuộc Afghanistan, thường xuyên quấy nhiễu.
Để chặn đứng người Pashtun, thực dân Anh cho xây một loạt đồn bốt ở khu vực này, trong đó đồn Saragarhi nằm trên dăy núi Samana hiểm trở, ngày nay thuộc Pakistan. Đồn gồm một khu nhà nhỏ cho 21 lính Silk thuộc Trung đoàn 36 đồn trú bên trong tường thành, cùng một tháp phát tín hiệu bằng gương tới các đồn gần đó.
Sáng 12/9/1897, đội quân 10.000 người Pashtun từ Tirah phát động đợt tấn công dữ dội vào đồn Saragarhi, nhằm chia cắt hai pháo đài Lockhart và Gulistan gần đó.
Ngay khi phát hiện quân Pashtun áp sát, Havildar Ishar Singh, chỉ huy đơn vị lính Silk ở đồn Saragarhi, thông báo cho trung tá Haughton, sĩ quan chỉ huy ở pháo đài Lockhart, bằng máy quang báo và đề nghị gửi quân chi viện.
Trung tá Haughton thông báo với Singh rằng ông sẽ cố gắng chuẩn bị lực lượng chi viện nhưng sẽ không kịp đến trước khi quân Pashtun tấn công. Lực lượng đồn trú đứng trước hai lựa chọn, hoặc rút lui để bảo toàn mạng sống, hoặc đối mặt với lực lượng đông gấp gần 500 lần.
Singh sau đó tập hợp binh sĩ để hỏi ư kiến về việc cố thủ hay bỏ đồn. Quyết định cuối cùng được nhóm lính thống nhất là tử thủ trước đội quân 10.000 người của đối phương. Họ gửi tín hiệu thông báo cho cho trung tá Haughton về quyết định này.
Sau khi gửi tín hiệu, nhóm lính Silk bắt đầu tổ chức pḥng ngự, sẵn sàng đối mặt với đội quân khổng lồ đang tiến về phía ḿnh.
Họ xếp thành hai hàng sát nhau, một hàng ở tư thế quỳ và hàng c̣n lại đứng chờ lệnh của Singh để nổ súng. Lính Sikh chỉ khai hỏa khi đối phương áp sát đồn.
Những người lính Sikh kiên quyết bám trụ dù bị tấn công từ nhiều hướng. 12 lính thiệt mạng sau ba giờ chiến đấu, Singh bị thương nặng nhưng vẫn tiếp tục chỉ huy trận đánh.
Sau thời gian ngắn, quân đồn trú chỉ c̣n lại 5 người và gần hết đạn. Một trong số họ là Sepoy Gurumukh Singh, người ở tháp tín hiệu và tường thuật diễn biến trận đánh bằng thiết bị quang báo cho pháo đài Lockhart.
Quân Pashtun t́m cách thuyết hàng những lính Sikh c̣n sống nhưng bất thành. Đơn vị pḥng thủ tiếp tục đẩy lùi hai đợt tấn công nữa của quân Pashtun, trước khi pḥng tuyến bị chọc thủng và 4 lính Sikh bám trụ ở thành lũy thiệt mạng. Sepoy Gurumukh Singh là người cố thủ cuối cùng ở đồn Saragarhi và hạ nhiều mục tiêu trước khi bị bắn chết.
Sau khi giành thắng lợi ở Saragarhi, quân Pashtun tập trung tấn công pháo đài Gulistan. Tuy nhiên, 21 lính Sikh đă cầm cự đủ lâu để quân tiếp viện đến nơi với sự yểm trợ của pháo binh. Hai ngày sau, quân tiếp viện chiếm lại được đồn Saragarhi.
Trong 7 giờ giao tranh, 21 lính Sikh ở đồn Saragarhi đă tiêu diệt được khoảng 600 tay súng đối phương. Tất cả 21 binh sĩ được truy tặng Huân chương Chiến công, phần thưởng cao quư nhất mà lính Ấn Độ nhận được ở thời điểm đó.
|