Theo như Hàn Thái Tú tâm sự rằng, h́nh của tôi trên poster càng ngày càng tuột xuống dưới, bầu show kêu tôi tới hát sớm để nhường lại phần cuối cho ca sĩ khác, nhưng hồi xưa tôi đắt show lắm, cứ 30 Tết trở đi là đi hát tỉnh liên tục, hát từ miền Tây ra tới tận Huế. Thậm chí, có những khi tôi hát ra tận Hà Nội rồi lên cả miền núi. Tôi đi hát nhiều tới mức mỗi lần phải đi tới hai tháng, ba tháng mới về.
Vừa qua, tại phần tiếp theo của chương tŕnh Gơ cửa thăm nhà, ca sĩ Hàn Thái Tú đă nghẹn ngào tâm sự về sự đi xuống của ḿnh trong sự nghiệp.
Trên poster chỉ cần một ḿnh h́nh tôi cộng thêm vài ca sĩ nhỏ lẻ khác là đủ bán mấy ngàn vé rồi
Hồi xưa tôi đắt show lắm, cứ 30 Tết trở đi là đi hát tỉnh liên tục, hát từ miền Tây ra tới tận Huế. Thậm chí, có những khi tôi hát ra tận Hà Nội rồi lên cả miền núi. Tôi đi hát nhiều tới mức mỗi lần phải đi tới hai tháng, ba tháng mới về.
Ngày đó, trên poster chỉ cần một ḿnh h́nh tôi cộng thêm vài ca sĩ nhỏ lẻ khác là đủ bán mấy ngàn vé rồi.
Những năm 2002, 2003, tôi rất nổi tiếng với những ca khúc như Nghèo mà có t́nh, Huynh đệ tương tàn, Thà em đừng yêu tôi… Khán giả yêu thích tôi lắm, đi đâu cũng đ̣i hát những bài đó.
Tôi c̣n nhớ hồi đó tôi đi diễn miền Tây chưa có cầu đường như bây giờ mà phải đi cano. Vừa thấy ánh đèn cano của tôi tới, người dân ùa tới. Cả một biển 4000, 5000 người la rần rần lên. Tôi cảm thấy hạnh phúc lắm.
Nhưng rồi một ngày tôi nhận ra tên tuổi của ḿnh ngày càng đi xuống. H́nh của tôi trên poster càng ngày càng tuột xuống dưới. Chưa kể, lúc trước suất diễn của tôi ở cuối show, sau này bầu show kêu tôi tới hát sớm để nhường lại phần cuối cho ca sĩ khác.
Từ đó, tôi thấy rằng ḿnh đang theo đúng quy luật của cuộc sống nên phải chấp nhận, đừng ảo tưởng ḿnh là ngôi sao nữa.
Ở bên Mỹ này, một tuần có 3 show đi hát mừng dữ dằn lắm rồi
Quan trọng là tôi yêu nghề th́ tôi cố gắng thôi, chứ để ảo tưởng là không thể. Tôi đă xác định ḿnh chẳng c̣n tên tuổi ǵ, chẳng c̣n được ai nhớ đến ngay từ khi thấy h́nh ḿnh tuột xuống dưới poster cách đây 7, 8 năm rồi, chứ không phải tới bây giờ mới ngỡ ngàng, chạnh ḷng v́ sao ḿnh sang Mỹ không ai biết đến.
Tôi phải suy nghĩ thoáng và nhận thức rơ điều này để cảm thấy nhẹ ḷng hơn, dành thời gian để tâm tới những công việc khác.
Từ đó, tôi t́m cách làm những nghề tay trái khác để giữ kinh tế ổn định, vững vàng, mới có thể làm được nghề tay phải thoải mái mà không bị vướng bận cơm áo gạo tiền.
Từ trước tới giờ, mọi tiền sinh hoạt, chi phí trong gia đ́nh, tôi đều tiêu bằng tiền đi hát của ḿnh. Nhờ tiền đi hát mà tôi mua được nhà, mua được xe, đổi được rất nhiều chiếc xe.
Bây giờ, tôi yêu nghề và muốn làm nghề th́ trước tiên kinh tế tôi phải vững. Tôi phải có tiền mới làm được sản phẩm cho mọi người coi, c̣n trông chờ vào tiền đi hát th́ không có. Ở bên Mỹ này, một tuần có 3 show đi hát là dữ dằn lắm rồi, mừng lắm rồi. Lâu lắm rồi tôi không được nổi 3 show hát một tuần.
Từ Việt Nam sang Mỹ, tôi có mang theo một tờ 500 ngàn đồng làm kỷ vật và hứa rằng khi nào làm ăn tốt, kinh tế vững vàng sẽ lấy về Việt Nam và dùng 500 ngàn đó đi taxi từ sân bay tới nhà. Vậy mà gần 4 năm nay, tôi vẫn chưa có cơ hội dùng đến tờ tiền đó.
Đợt vừa rồi tôi vừa chuẩn bị về Việt Nam th́ dịch bệnh nổ ra, không về được.