05/21/20
They Beat the Virus. Now They Feel Like Outcasts.
CHRISTINE NGUYEN lược dịch
Vào ngày Elizabeth Martucci và con trai 11 tuổi được xem là hồi phục sau khi mắc coronavirus, cả hai xuất hiện từ nhà ở Jersey Shore với các viên phấn để viết một thông điệp bên lề đường. “Chúng tôi là những người sống sót sau Covid,” hai mẹ con viết. “Tôi nghĩ sẽ nói với mọi người rằng “Tôi đă mắc bệnh, và giờ tôi khỏe,” để cho mọi người thấy rằng mắc bệnh này không phải bị án tử h́nh,” Martucci nói.
Elizabeth Martucci and her son, M.J., recovered from Covid-19, but she said that some neighbors treated them “like a contagion.”
Credit...Michelle Gustafson for The New York Times
Bà c̣n mặc áo pull với hàng chữ “Sống sót từ Covid,” nghĩ rằng một số láng giềng trong ngơ cụt Cape May Court House, nơi cô ở, có thể vẫn c̣n chút khó chịu. Tuy nhiên, sau khi họ hồi phục được một tháng, một số láng giềng thấy họ vẫn… bỏ chạy.
Khi những người bị nhiễm virus trở về từ bệnh viện từ nơi sống cách ly, họ buộc phải quen với một thế giới rơ ràng chưa sẵn sàng chào đón họ. Vẫn c̣n nhiều câu hỏi chưa lời đáp về tính hiệu quả và thời hạn của quá tŕnh miễn dịch hậu virus, và những điều không chắc chắn này dẫn đến sự kỳ thị do sợ hăi của thế giới bên ngoài.
Một bác sĩ thú y từ chối chữa trị cho con chó của một phụ nữ mắc bệnh đă hồi phục. Một người làm vườn không đồng ư cắt hàng rào của một gia đ́nh có người bệnh đă hồi phục. Một người hàng xóm tặng một láng giềng nhiễm bệnh một hộp súp và bảo không cần phải trả lại hộp đựng. Và một thiếu niên từng tự an ủi trong thời gian nhiễm bệnh rằng sẽ đi câu cùng bạn bè nhưng cuối cùng sau khi trở về th́ cậu bị xua như xua tà.
Cảm giác bị kỳ thị không phải là điều nhiều người sống sót nghĩ đến sau cơn bạo bệnh. Cảm giác này mang một nỗi khó chịu đặc biệt khi mà khắp thế giới người ta đang bàn đến việc mở cửa lại xă hội, trong đó có đề cập đến những người có kháng thể có thể trở lại làm việc, cũng như việc hiến tặng huyết tương để chữa trị cho những bệnh nhân khác. “Có một sự phân cực giữa cảm giác rằng người có thể tặng huyết tương để cứu mạng bệnh nhân khác, trong khi cùng lúc không ai dám đến gần người ấy,” Sheryl Kraft, phóng viên y tế ở Fairfield, bang Connecticut nói. Sheryl đă viết về sự sống sót qua coronavirus và nó ảnh hưởng đến thể chất và tinh thần ḿnh như thế nào.
Ở Long Island, Flora Touloupis, 60 tuổi, đă trải qua cả hai loại hành vi có ḷng tốt và đầy cảnh giác từ một hàng xóm. Khi bị virus tấn công khiến bị viêm cả hai phổi lẫn đông máu hai chân, Touloupis nói rằng bà cảm thấy ấm áp khi người hàng xóm mang đến tặng món súp gà tự nấu, đựng trong hộp nhựa đặt trước cửa.
Tuy nhiên, khi bà nhắn tin điện thoại về việc trả lại hộp đựng th́ hàng xóm trả lời rằng hăy vứt nó đi. Người chị dâu của bà cũng vậy: để đĩa đậu ngoài hiên chứ không dám vào trong nhà. ““Ôi Chúa ơi, sao tôi giống người bệnh hủi vậy!” – Touloupis nói. “Tôi hy vọng những người vẫn thường ăn Giáng Sinh ở nhà tôi sẽ xuất hiện trong năm nay. Nó gần như khiến tôi cảm thấy xấu hổ.”
Trong suốt 21 ngày bị cô lập trong pḥng ngủ ở Lakeland, bang Florida, William Long, 17 tuổi nói rằng một điều luôn nâng đỡ tinh thần cậu là ư nghĩ sẽ đi câu với đám bạn khi cậu khỏe hơn. “Đó là suy nghĩ hàng đầu của tôi,” cậu kể. “Tôi phải ráng lành bệnh, trở về và đi chơi với đám bạn”. Nhưng thậm chí hai tuần sau khi hồi phục, cậu cho biết đám bạn đă không trả lời tin nhắn của cậu.
Sự cô đơn và cảm giác bị tẩy chay đă khiến William phải đi tư vấn về sức khỏe tâm thần và t́m bạn mới. “Tôi bị cô lập ba tuần, và sau đấy th́ chả thấy ai cả?” Cậu nói. “Quả là rất đau ḷng.”
CN