Vào thời xưa người Anh đă nghĩ ra cách chụp ảnh vô cùng ḱ lạ không kém phần rùng rợn. Trong các bức ảnh đó nhân vật chính lại là người đă chết chụp chung với người thân. Với cách thủ thuật thời đó ít ai có thể phát hiện ra nhân vật chính đă qua đời trước đó.
Đời người không thể tránh khỏi cái chết và không ǵ có thể sánh bằng nỗi đau mất mát người ḿnh yêu thương. Chính v́ sự quyến luyến này mà người dân Anh sống ở thế kỷ 19 vào thời Nữ hoàng Victoria đă nảy ra ư tưởng về trào lưu chụp ảnh với người đă chết trước khi làm đám tang và chôn cất họ.
Những bức ảnh ấy có ư nghĩa tưởng nhớ dành cho gia đ́nh và người thân nhưng đối với hầu hết những người khi nh́n vào th́ không tránh khỏi cảm giác rùng ḿnh v́ không thể tin được nhân tố trông rất sống động trong ảnh thực chất lại là người đă chết. Hầu hết nhân vật chính trong ảnh là trẻ con dưới 5 tuổi, điều này phản ánh tŕnh độ y khoa lúc này vẫn c̣n nhiều hạn chế, chưa thể t́m ra phương pháp trị bệnh ở em bé.

Dù kỹ thuật chụp ảnh thời đó vẫn c̣n khá thô sơ nhưng nhiếp ảnh gia đều có những thủ thuật sáng tạo của riêng ḿnh. Họ có thể vẽ đồng tử, giúp thi thể ngồi hoặc thậm chí là đứng thẳng tại buổi chụp h́nh khiến hậu thế đôi khi cũng nhầm lẫn không biết đâu là người sống, đâu là người chết. Điều này khá phù hợp với thời Victoria (1819 - 1901) khi nó là giai đoạn tŕnh độ khoa học kỹ thuật của thế giới tiến bộ vượt bậc, việc thổi sức sống vào thi thể bất động không thể làm khó được con người thời kỳ này.

Một trong những hạn chế về kỹ thuật chụp ảnh thời gian này là tốc độ chụp rất lâu, thông thường phải mất đến 10 phút th́ máy chụp ảnh mới cho ra sản phẩm. Điều này đồng nghĩa với việc mọi người phải đứng yên trước ống kính trong suốt từng ấy thời gian, chỉ trừ người chết không làm vậy. Kết quả là trong hầu hết những bức ảnh, chỉ có mỗi thi thể là rơ nét trong khi những người bên cạnh bị mờ nḥe. Chi tiết này càng giúp người chết càng thêm nổi bật và tăng thêm phần kinh dị cho những bức ảnh.