Hồ Chí Minh phải đi kinh lư xa, mối bận tâm của người khi ra đi không phải là công vụ mà là những việc trong phủ Chủ tịch. Cái lo lắng ray rứt nhất của người là cô hộ lư xinh đẹp Nông Thị Xuân, không biết rằng sau khi kinh lư trở về th́ nàng có c̣n vẹn toàn không? Chỉ sợ rằng nàng nhẹ dạ cả tin sẽ bị những thằng đàn em trời đánh của người nó dụ dỗ th́... bỏ mẹ.
Thấy vị Chủ tịch băn khoăn, các quan trong bộ chính trị mới họp bàn để t́m một giải pháp cho người yên tâm công cán. Sau một hồi bàn căi sôi nổi, các đỉnh cao trí tuệ nhất trí cao về một giải pháp tối ưu. Thợ rèn được mời tới để làm một bộ giáp sắt có khoá cẩn thận, được đặt tên là "trinh tiết nội y".
Khi "trinh tiết nội y" được tŕnh lên, người lấy làm đắc chí cười lên ba tiếng mà rằng:
- Thế này th́ ta có thể gối đầu cao mà ngủ, yên tâm lo việc nước!
Rồi chính người mặc "trinh tiết nội y" cho cô Nông Thị Xuân, bấm khoá cẩn thận, sau đó mới gọi Trần Quốc Hoàn vào trao chiếc ch́a khoá nội y và dặn ḍ:
- Cháu là người được bác tin cậy nhất nên bác giao cho cháu giữ chiếc ch́a khoá trinh tiết này, cháu phải rất cẩn thận, đừng cho bọn thằng Đồng, Chinh, Giáp biết kẻo chúng ăn cắp th́ hỏng việc mất.
Hoàn thề là sẽ không phụ ḷng tin của bác.
Chủ tịch yên tâm lên xe đi kinh lư. Nhưng đoàn xe ra khỏi phủ Chủ tịch chưa xa th́ đă thấy Trần Quốc Hoàn phóng xe như bay, rú c̣i ầm ỹ chặn đoàn xe lại. Bác tḥ đầu ra hỏi:
- Việc ǵ thế?
Hoàn lắp bắp:
- Thưa... thưa bác, bác đưa nhầm ch́a khoá ạ. Ch́a này không phải là ch́a khoá nội y... ạ!