Iran đâu có dễ chơi, Mỹ nên nhớ điều đó. Có tin đồn rằng Mỹ sắp tấn công Iran. Hăy cẩn thận. Sau các tổn thất trong tác chiến sẽ là khủng hoảng kinh tế và bùng nổ xă hội...
T́nh h́nh Iran lại nóng lên. Sáng 19/6, Iran tuyên bố sẽ bắt đầu làm giàu urani ở cấp độ cao hơn vào tháng 7 /2019. C̣n trước đó, ngày 18/6, phát biểu tại trụ sở Bộ Tư lệnh trung tâm Mỹ (USCENTCOM) tại Tamp,bang Florida, Ngoại trưởng Mỹ M. Pompeo tuyên bố:
“Tổng thống Mỹ “không muốn chiến tranh” (với Iran), nhưng đồng thời cũng nhấn mạnh Mỹ sẽ hành động nếu bị tấn công “. Câu này được một số chuyên gia giải nghĩa là Mỹ đang t́m cớ, và nếu không t́m thấy th́ sẽ nghĩ ra cớ để tấn công Iran.
Để bạn đọc tham khảo các kịch bàn chiến tranh Iran- Mỹ qua cách nh́n của một chuyện gia quân sự, xin tiếp tục giới thiệu bài của Đại tá hải quân, Tiến sỹ khoa học quân sự, Viện sỹ, Phó chủ tịch Viện Hàn lâm pháo b́nh-tên lửa Nga Konstantin Sivkov. Bài viết với tiêu đề và phụ đề trên được “Người đưa tin công nghiệp quốc pḥng” (Nga) đăng tải ngày 11/6/2019. Sau đây là nội dung:
“Trong trường hợp xảy ra các hoạt động (chiến dịch) quân sự quy mô lớn chống Iran, những nước chịu tổn thất nặng nề nhất là Ả Rập Xê-út, Israel và Châu Âu. Mỹ cũng lănh đủ.
Một đ̣n tấn công bằng tên lửa và không quân quy mô hạn chế nhằm loại khỏi ṿng chiến (làm tê liệt) các mục tiêu (cơ sở) quan trọng nhất của tổ hợp hạt nhân Iran rất nhiều khả năng là sẽ được lực lượng Không quân của Ả Rập Xê-út và các máy bay trên tàu sân bay của Mỹ thực hiện, nếu, tất nhiên, căng thẳng leo thang đến mức phải như vậy (xin xem lại các bài viết “Cái giá phải trả để buộc Iran khuất phục là bao nhiều”,DVO. 16/6 và “Cái giá để buộc Iran khuất phục: đ̣n đáp trả”,DVO,17/6).
Israel khó có thể tham gia vào chiến dịch kiểu này v́ các mục tiêu ở quá xa Israel và cần phải tiến hành một loạt các biện pháp đặc biệt và phức tạp để đảm bảo cho các máy bay Israel bay đến mục tiêu và bay về (Israel).
Các khả năng của Tel-Avip trong việc tiến hành các trận không chiến, chọn độ cao bay hợp lư, tải trọng tác chiến và các phương pháp tấn công mục tiêu trong trường hợp này (tham gia tấn công Iran) là rất hạn chế.
Đ̣n tấn công- phô trương sức mạnh
Để có thể tiến hành một đ̣n tấn công như vậy (quy mô hạn chế), cần phải huy động không đoàn của một tàu sân bay gồm khoảng 60 chiếc máy bay và từ 100 đến 150 máy bay của Không quân A rập Xê-ut.
Ngoài những máy bay này, sẽ rất logic nếu điều thêm 5-6 máy bay ném bom chiến lược mang tên lửa có cánh phóng từ trên không và các tàu của Hải quân Mỹ mang tên lửa có cánh phóng từ biển. Tổng số lượng “Tomahawk" được sử dụng cho chiến dịch- từ 150 đến 300 quả.
Tàu sân bay Mỹ và các tàu hộ tống có thể cơ động trong khu vực triển khai tác chiến ở phía Bắc Ấn Độ Dương ở cự ly 80-100 dặm trở ra tính từ bờ biển.
Do các sân bay của Không quân A rập Xê-ut và tàu sân bay Mỹ cách quá xa các mục tiêu chủ yếu nên các cụm quân tấn công buộc phải tiến hành các chuyến bay tác chiến theo một chế độ hỗn hợp: trên các tuyến ngoài khu vực phủ sóng của radar pḥng không Iran- bay ở độ cao lớn và hạ dần xuống độ cao cực thấp khi tiếp cận mục tiêu.
Tuy nhiên, các máy bay tiêm kích bay hộ tống và “làm sạch” không phận, máy bay AWACS (Hệ thống chỉ huy và cảnh báo trên không và các máy bay trinh sát sẽ hoạt động ở độ cao lớn và độ cao trung b́nh.
Tên lửa có cánh “Tomahawk” Mỹ
“ Sự hỗ trợ từ Nga (cho Iran) sẽ làm cho kẻ xâm lược gặp rất nhiều khó khăn khi tiến hành chiến dịch đường không quy mô lớn và làm gia tăng đáng kể tổn thất (của bên xâm lược)”.
Thời gian để chuẩn bị một đ̣n tấn công như vậy sẽ không nhiều. Tất cả các phương tiện vật chất- kỹ thuật cần thiết đều đă sẵn sàng tại vị trí tập kết.
V́ thế khoảng thời gian chuẩn bị chủ yếu là thời gian dành cho việc trinh sát lại các mục tiêu và hệ thống pḥng không Iran trong khu vực mục tiêu và trên các tuyến bay, lập kế hoạch các hoạt động tác chiến và luyện tập bố sung cho binh sỹ, và sẽ mất từ 1 (một) đến 2 (hai) tuần.
V́ lư do này, bên tấn công có nhiều cơ sở để hy vọng giữ được bất ngờ chiến dịch. Tuy nhiên, thậm chí ngay cả dù có đạt được yếu tố bất ngờ chiến dịch, vẫn khó có khả năng giữ được bất ngờ chiến thuật- Iran có thể thực hiện các biện pháp để đánh trả một đ̣n tấn công như vậy.
Thành thử, (một chiến dịch quy mô hạn chế) sẽ không đạt được kết quả đáng kể nào. Với mức độ được bảo vệ kỹ thuật rất cao (công tŕnh kiên cố) của các mục tiêu quan trọng nhất trong tổ hợp hạt nhân Iran, sẽ có không quá 2 (hai) xí nghiệp tạm thời ngừng hoạt động trong khoảng thời gian tương đối ngắn, và như vậy sẽ không gây ảnh hưởng ǵ nhiều đến hoạt động của toàn bộ ngành công nghiệp hạt nhân Iran.
Trong khi đó, cụm không quân bên tấn công có khả năng phải chịu tổn thất đáng kể , theo các đánh giá khác nhau, khoảng từ 2- 4% đến 6-7% (tổng số máy bay tham gia chiến dịch tấn công).
Có nghĩa là nếu (bên tấn công) xác định một đ̣n tấn công như vậy là một phương pháp nhằm làm gián đoạn chương tŕnh hạt nhân của Iran- th́ đấy sẽ là một tính toán sai lầm- đ̣n tấn công đường không quy mô hạn chế chỉ có ư nghĩa là một sự thể hiện “ư chí quyết tâm” tiến hành các hoạt động quân sự quy mô lớn hơn và bằng cách đó- buộc giới lănh đạo Iran phải chấp nhận những nhượng bộ chính trị và quân sự - chiến lược quan trọng (để tránh đ̣n tấn công quy mô lớn hơn-ND)
Dọa dẫm và đánh tiêu hao
Tuy nhiên, những hành động gây hấn có thể kích động làm Iran trả đũa- (Iran) tấn công bằng các tên lửa đạn đạo tầm trung và tên lửa chiến dịch- chiến thuật nhằm vào các mục tiêu quân sự và hành chính- chính trị của A rập Xê-ut và Israel, vào các căn cứ quân sự của Mỹ tại khu vực.
Những hành động (trả đũa) như vậy (của Iran) sẽ tạo cớ và biện minh cho các hành động quân sự quy mô lớn hơn chống Iran. Nhưng một kịch bản như vậy ít có khả năng xảy ra v́ hiệu quả chắc chắn sẽ thấp.
Một chiến dịch tấn công đường không độc lập nhằm mục đích loại khỏi ṿng chiến (vô hiệu hóa) các mục tiêu quan trọng nhất của tổ hợp công nghiệp- quốc pḥng và tổ hợp hạt nhân Iran, chắc chắn hơn cả, sẽ được thực hiện bởi các lực lượng của Không quân Mỹ, Không quân A rập Xê-ut và Không quân Israel. Không quân Israel có thể huy động không nhiều hơn 150 máy bay F-15A, F-15C và F-16 các biến thể mới nhất có bán kính tác chiến hơn 1.400 km.
Đồng thời, cần phải tiếp nhiên liệu trên không trong cả chặng bay đến mục tiêu và trên chặng quay trở về căn cứ, bởi v́ các mục tiêu cần tấn công cách các sân bay căn cứ (Israel) từ 2.000 đến 2.300 km, tùy theo tuyến bay.
Và trong trường hợp này, những khả năng của Không quân Israel tiến hành các trận không chiến, chọn độ cao bay tối ưu và phương pháp để tấn công mục tiêu có hiệu quả nhất sẽ rất hạn chế, tải trọng tác chiến cũng sẽ không lớn. Không quân A rrập Xê-ut có thể điều 100-150 máy bay tham chiến.
Mỹ có thể huy động một hoặc hai cụm không quân của một hoặc hai tàu sân bay từ phía Bắc Ấn Độ Dương, cũng như khoảng 400- 500 tên lửa có cánh phóng từ biển và 150 tên lửa có cánh phóng từ các máy bay B-52 cất cánh từ các sân bay ở Châu Âu hoặc ở Mỹ.
Tổng cộng, cụm quân (không quân) tấn công (nếu tiến hành một chiến dịch như vậy) sẽ có tới 450 máy bay chiến thuật và máy bay Không quân hải quân (tàu sân bay), 10-12 máy bay ném bom chiến lược và 550 đến 650 tên lửa có cánh.
Tổng thời gian tiến hành chiến dịch sẽ lên đến 5 ngày đêm. Phía tấn công có khả năng thực hiện từ 4-7 đợt tấn công đường không- tên lửa ồ ạt, c̣n trong thời gian giữa các đợt tấn công đó sẽ là các hành động có hệ thống của một lực lượng không quân hạn chế để trinh sát và phá hủy các mục tiêu riêng rẽ, chủ yếu là những mục tiêu nằm trong thành phần hệ thống pḥng không Iran.
Với một cụm quân quy mô lớn như vậy, rất khó để giữ được yếu tố bất ngờ chiến dịch và bất ngờ chiến thuật, bởi v́, lấy ví dụ, máy bay Israel sẽ buộc phải bay đến mục tiêu ở độ cao lớn. Iran sẽ có thể phát hiện ngay và kịp thời áp dụng các biện pháp đáp trả.
V́ lư do này, xuất phát từ những kinh nghiệm và tính toán qua cuộc chiến Iraq, bên phát động tấn công sẽ phải sử dụng một phần đáng kể lực lượng của cụm không quân ( từ 50 đến 60% tổng số máy bay) để vô hiệu hóa sức đề kháng của lực lượng và phương tiện pḥng không, 15- 20% lực lượng để giải quyết các nhiệm vụ hỗ trợ khác, đặc biệt là các nhiệm vụ trinh sát.
Thiệt hại do đ̣n tấn công gây ra (cho Iran) có thể sẽ tương đối lớn, những không đến mức thảm họa. Sẽ có khoảng 20-25 mục tiêu của cơ sở hạ tầng quân sự (trong đó có 2-3 sân bay), 4-5 xí nghiệp của ngành công nghiệp quốc pḥng và của tổ hợp hạt nhân Iran bị tê liệt trong các khoảng thời gian khác nhau.
Đánh giá tổng thể, một chiến dịch tấn công đường không độc lập quy mô như vậy sẽ có gây tác động tiêu cực đối với ngành công nghiệp quốc pḥng, nhưng chỉ ở mức vừa phải.
Các tổn thất của cụm quân không quân tấn công, theo các đánh giá khác nhau, sẽ nằm trong khoảng từ 3-5% đến 8-9% (tổng số máy bay tham gia).
Iran, tất nhiên, sẽ sử dụng toàn bộ tiềm lực tên lửa của ḿnh để tấn công các căn cứ quân sự của Mỹ và các đồng minh của Mỹ trong khu vực, cũng như nhằm vào các trung tâm hành chính-chính trị của A rập- Xê-ut các vương quốc khác tại Vịnh Ba Tư,- những nước cả gan dám tham gia vào cuộc tấn công xâm lược Iran.
Kho vũ khí của Cộng ḥa Hồi giáo Iran sẽ gây cho đối phương những thiệt hại rất đáng kể. Đặc biệt, nếu tấn công vào các vị trí đóng quân của không quân (sân bay) trên lănh thổ A rập- Xê-ut có thể sẽ làm tê liệt hoạt động của 4-6 sân bay trong khoảng thời gian từ 2-3 ngày đêm và có tới từ 10 đến 15% máy bay và máy bay lên thẳng đậu trên các sân bay đó bị phá hủy.
Có nghĩa là trong phần lớn thời gian của chiến dịch tấn công đường không, sẽ có đến 40% mạng lưới (các) sân bay quân sự, vốn đă không được phát triển lắm, bị phá hủy.
Nếu xét từ góc độ tính khả thi và kết quả có thể nhận được, đây là cách thức có nhiều khả năng nhất có thể được Mỹ và các đồng minh áp dụng để chống Iran, nếu kẻ xâm lược quyết định bắt đầu cuộc chiến.
Đánh lớn
Một chiến dịch đường không quy mô lớn nhằm phá hủy hoàn toàn tổ hợp hạt nhân Iran và hủy diệt các cơ sở kinh tế của nước này chỉ có thể được thực hiện nếu thành lập được một liên minh các quốc gia do Mỹ đứng đầu. Thêm nữa, bên cạnh các đồng minh Trung Đông, cần phải huy động được các nước hàng đầu của NATO tham gia.
Lực lượng ṇng cốt của cụm quân để tiến hành một chiến dịch đường không như vậy sẽ là Không quân chiến thuật Mỹ. Nhiều khả năng (nếu thực hiện kịch bản này) Mỹ sẽ huy động một lực lượng tàu sân bay đáng kể- từ 3-4 đến 5-6 cụm tàu sân bay tấn công, tùy thuộc vào mức độ căng thẳng t́nh h́nh trên thế giới.
Nếu tính tới khả năng tác chiến của Hải quân Iran, Hải quân Mỹ khó có thể tiến đến sát bờ biển Iran ở cự ly nhỏ hơn 250-300km. V́ vậy, chiều sâu hoạt động của Không quân hạm (từ tàu sân bay) Mỹ khi tấn công các mục tiêu kinh tế và quân sự Iran sẽ bị hạn chế, ít nhất là trong giai đoạn đầu chiến dịch.