Các nhân vật Tây Du Kư rất giống với người đàn ông trưởng thành. Khi đến tuổi trung niên, bạn sẽ cảm thấy rằng cuộc sống của bạn càng ngày càng giống một bộ “Tây Du Kư”: Áp lực như Ngộ Không, bụng phệ như Trư Bát Giới, đầu hói như Sa Tăng, nhiều lời như Đường Tăng, chín chín tám mươi mốt những khó khăn phải vượt qua không thiếu một cái nào, và quan trọng nhất là bạn cách “Tây Thiên” càng ngày càng gần.
Áp lực của Ngộ Không:
Tôn Ngộ Không trong “Tây Du Kư” là đại sư huynh, hay thực chất giống như người chủ trong gia đ́nh. Trên đường đi lấy kinh, bảo vệ Đường Tăng là anh ta, chịu trách nhiệm hóa duyên là anh ta, đến thu dọn “rác” cũng là anh ta. Anh ta gánh trên vai tất cả các trách nhiệm, sư phụ biến mất, các sư đệ lúc nào cũng chỉ có một câu: “Đại sư huynh, sư phụ bị yêu quái bắt đi rồi”, anh ta là chỗ dựa cho tất cả mọi người, thế nhưng bản thân anh ta lại không có ai để có thể dựa dẫm được cả.
Bụng phệ của Trư Bát Giới
Trư Bát Giới bị phạt xuống trần gian, h́nh dáng con người là một chàng trai sáng sủa khỏe mạnh, làm việc cho Cao lăo trang chủ để sống qua ngày, nhờ tính chăm chỉ chịu thương chịu khó, anh ta rất được trang chủ yêu quư. Thế nhưng, từ khi bước vào con đường lấy kinh, Bát Giới trở nên tham ăn lười làm, không bao giờ ngược đăi bản thân, v́ thế bụng của anh ta càng lúc càng to lên.
Đầu hói của Sa Tăng
Có lần đọc được một đoạn hỏi về tại sao Sa Tăng bị hói đầu, có người trả lời rằng là v́ suy nghĩ nhiều. Trên đường đi lấy kinh, Sa Tăng là người luôn suy nghĩ nhiều nhất, suy lo hoàn thành công việc của ḿnh, lo trông nom Đường Tăng để không bị mềm ḷng trước những lời đường mật của yêu quái, lo khuyên bảo nhị sư huynh đừng gây chuyện thị phi.
Sự nhiều lời của Đường Tăng
Mọi người đều biết, trong “Tây Du Kư”, Đường Tăng là người nhiều lời nhất. Gặp yêu quái khi khuyên buông đao quy Phật, không găp yêu quái th́ khuyên khuyên giải giải các đồ đệ, dường như không bao giờ nói hết chuyện, hay không bao giờ giảng hết đạo lư. Thế nhưng, bản thân anh ta nói tràng giang đại hải, nhưng người nghe họ lại không muốn nghe.
Khi đến tuổi trung niên, bạn sẽ phát hiện ra rằng “nhiều lời” không c̣n là đặc quyền của phụ nữ nữa, bản thân ḿnh không biết từ lúc nào cũng bắt đầu hay kêu ca phàn nàn rồi. Kêu ca công việc mệt mỏi, áp lực gia đ́nh, áp lực cuộc sống, áp lực từ những mối lo lắng về hôn nhân, về sức khỏe cha mẹ già đến tương lai của con cái…
Tự thấy rằng ḿnh đă làm tṛn hết trách nhiệm của một người chồng, người cha, người con là đă thỏa măn tất cả mọi người, thế nhưng cuối cùng người cảm thấy thỏa măn chỉ có mỗi bản thân ḿnh thôi. Các khoản nợ nhà, nợ xe, rồi các khoản tiền học của con cái,… đă trở thành những mối nguy cơ “khủng hoảng tuổi trung niên”.
Người đàn ông sống trên đời có mấy ai không vừa vác gánh nặng trên vai vừa bước về phía trước, gánh vác gia đ́nh, trách nhiệm và ước mơ, vượt qua gian nan thử thách để tiếp tục đối mặt với chín chín tám mươi mốt khó khăn đời người. Để rồi, nhà và xe vẫn cố gắng kiếm, vợ và con vẫn cố gắng để có cuộc sống sung túc.
Xét cho cùng, thế giới này ngoài sự sống và cái chết, mọi chuyện đều là chuyện nhỏ. Thời bố mẹ chúng ra vào sinh ra tử cũng là v́ con cái, v́ thế nhiều người đă cố gắng thoát ly ra thành phố lớn lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, tất cả đều là v́ muốn thế hệ sau, thế hệ con cái của ḿnh có một cuộc sống tốt hơn, được học trường tốt hơn.