Không có nỗi đau nào so sánh được với nỗi đau mất con, ai đă từng phải chịu nỗi đau đó mới thấu hiểu. Cách đây 35 năm, một đôi vợ chồng ở Thành Đô, Tứ Xuyên, Trung Quốc đă mất đi cậu con trai sơ sinh bé bỏng. Họ không có con nữa và bao năm qua người vợ vẫn đau đáu trong ḷng về cái chết của con ḿnh.
35 năm trước, vợ ông Hướng là bà Lư Quư Anh khi ấy 18 tuổi đă sinh ra một đứa con trai. Bà vẫn nhớ như in, hôm ấy bác sĩ bế đứa bé cho bà nh́n mặt, vỗ vào mông nó 1 cái rồi đặt bé vào trong lồng giữ ấm. 3 ngày sau sinh, đứa bé vẫn rất khỏe mạnh, bác sĩ c̣n nói rằng 2 ngày nữa có thể về nhà.
Ông Hướng kể lại rằng năm 1982, con trai ông ra đời. Bác sĩ nói rằng đứa bé có chút vấn đề ở năo nên đưa bé vào pḥng cấp cứu, sau đó ông nhận được tin con đă tử vong. Đứa bé bị phủ vải trắng đưa vào nhà xác, khi ấy ông Hướng c̣n đau ḷng đưa cho họ 5 tệ tiền hỏa táng. Vợ ông ở trên pḥng bệnh, không thể tin được là con ḿnh đă chết, bà kiên quyết khẳng định: "Tôi vừa thăm con xong, nó c̣n rất khỏe mà, sao mới qua mấy tiếng đă nói là chết rồi?".
35 năm sau đó, vợ chồng ông Hướng cũng không thể sinh thêm bất kỳ người con nào.
Nhiều năm sau đó, bà Lư vẫn tin là con ḿnh c̣n sống, ông Hướng do đă tận mắt thấy con bị đưa vào nhà xác nên tin rằng đấy là sự thật. V́ thế nên suốt 35 năm nay, 2 vợ chồng thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, bà Lư sống mà như người mất hồn.
Người y tá hộ sinh năm ấy là một người hàng xóm tên Trần Thụ Phương, đă mất năm 2014. Sau khi thông qua ghi chép năm 1982 của bệnh viện, bà Lư đă t́m thấy con gái của y tá Trần và gặng hỏi về việc của con trai ḿnh. Lúc này sự thật mới được làm sáng tỏ.
Trước lúc lâm chung, y tá Trần đă nói rằng việc đứa bé bị chết chỉ là lời nói dối. Sau khi đứa bé ra đời, mẹ của ông Hướng cũng là bà nội của đứa bé kiên quyết không để 2 người này có con với nhau, bà không muốn có đứa cháu này nên đă lén mang bé trai cho người khác nuôi rồi nói với 2 con rằng đứa bé đă chết. Hôm ấy về nhà, y tá Trần c̣n nói với con gái là: "Thằng bé nhà anh Hướng không chết, đem cho người khác rồi".
Vợ chồng ông Hướng chỉ hy vọng t́m thấy con dù cho bằng bất cứ giá nào.
Dù biết sự thật nhưng bao năm qua 2 mẹ con bà Trần không ai nói lại với vợ chồng ông Hướng bởi v́ mẹ ông là người rất nghiêm khắc, họ sợ không dám nói. Về việc đứa bé bị đem cho người nào cũng không ai biết rơ v́ cả y tá Trần và mẹ của ông Hướng đều đă qua đời.
Ông Hướng nhớ lại, năm ấy ông 20 tuổi, vợ 18, mới đến giai đoạn yêu đương chứ chưa hề có chứng nhận kết hôn nên cũng không làm được giấy chứng sinh tại bệnh viện. Mẹ ông cảm thấy cả 2 đều đi thuê nhà, không có sự nghiệp nên kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân này, càng không muốn có đứa cháu kia. Có lẽ v́ thế nên bà mới lặng lẽ mang cháu nội đi cho người khác.
Sau 35 năm mới biết được sự thật rằng con ḿnh c̣n sống ở đâu đó, hai vợ chồng ông Hướng bắt đầu hành tŕnh t́m con. Dù biết là khó khăn vô vàn nhưng bà Lư vẫn không ngừng hy vọng, tâm nguyện lớn nhất của bà là t́m thấy chỗ ở của con, chỉ cần nh́n con 1 lần thôi cũng được. Nếu có thể, bà muốn nói với con rằng: "Năm ấy, bố mẹ không bỏ con."
Therealtz © VietBF