Thơ của chị Nông gửi chồng, lo đi chơi đàn đúm mà mãi không về. Chị làm thơ như sau:
Thửa ruộng ba bờ cạnh dốc Mông
Từ thuở anh đi vẫn bỏ không
Cỏ mọc tùm lum không ai xới
Em mướn thợ cày có được không?
Anh chồng khi nhận được thư liền nổi cơn thịnh lộ và có thơ gửi ngay về:
Thửa ruộng ba bờ cạnh dốc Mông
Cho dù không xới vẫn để không
Mùa này không cấy chờ mùa khác
Nếu mướn thợ cày chết với ông.
Thời gian cứ dần trôi, ng*ười vợ giãi bày tâm sự:
Thửa ruộng ba bờ cạnh dốc Mông
Xuân qua thu đến vẫn bỏ không
Mưa gió đất màu trôi bạc phếch
Thợ cày đầy rẫy chẳng tính công.
Ông chồng liền làm thơ đáp:
Ruộng đã lâu ngày cứ bỏ không
Mặc cho hoang hoá, cỏ ngợp hông
Bà mướn thợ cày? Quân tệ lắm
Kỹ thuật thua ông, có hiểu không?
Trong lúc gia đình đang gặp khó khăn về kinh tế, bà vợ liền gửi thơ tiếp:
Ruộng khô nứt nẻ, cỏ ngợp hông
Cho thuê cày cấy kiếm vài đồng
Ông về vẫn vậy chi mà ngại
Đến mùa thu hoạch khỏi tốn công?
Lúc này ông chồng còn bận một số việc chưa giải quyết xong, nhưng cũng tức tốc có thơ đối:
Này này ông nói có nghe không
Ruộng khô để đó mặc kệ ông
Khi nào ông rảnh ông cày cấy
Nhược bằng để đó, cấm ai trồng.
Bà vợ chịu không nổi ...gửi tiếp:
Thửa ruộng ba bờ cạnh dốc Mông
Thợ ở quê mình vẫn chơi không
Thôi! Tôi làm phúc cho họ cấy
Ông về thu hoạch... thế là xong.
Ông chồng càng giận hơn:
Ruộng nẻ bây giờ cỏ ngang hông
Thì bà vẫn cứ phải để không
Ông mà biết được bà cho cấy
Ông về nhổ sạch tỏng tòng tong.