Diễn viên hài là một nghề khá khó v́ luôn phải tạo tiếng cười cho khán giả trong bất cứ một tiểu phẩm hài nào. Những ư kiến cho rằng hài miền nam thu hút khán giả hơn hài miền bắc vẫn luôn được nói đến trong dư luận. Mới đây MC Thàn Trung và Vượng râu cũng là những nghệ sĩ hài đă có những phát biểu về vấn đề này.
Trong live show Chàng hề xứ Quảng 2 - Về quê của Trường Giang diễn ra vào tối 1/12 tại TP.HCM, MC Thành Trung gây tranh căi khi so sánh khán giả đón nhận các buổi biểu diễn ở miền Bắc và miền Nam. "Thực sự bất ngờ khi trời mưa mà khán giả vẫn đến rất đông để ủng hộ các nghệ sĩ. Trong khi ở ngoài Bắc, mọi người xem hài ở nhà hát, có máy lạnh nhưng khán giả chỉ có 3 hàng ghế", nam MC nói.
Đă có rất nhiều nghệ sĩ lên tiếng phản đối ư kiến của MC Thành Trung, nhưng Vượng râu lại tỏ ra bênh vực MC này với những dẫn chứng rất cụ thể.
Thành Trung nói thế là đúng, bởi v́ ngoài Bắc chúng ta quá chủ quan. Nhiều nghệ sĩ miền Bắc đă quá tự măn nhưng thực ḷng ra, chưa có nghệ sĩ nào có tác phẩm hài để đời ngoài Xuân Hinh có "Người ngựa, ngựa người". Nhiều nghệ sĩ phía Bắc đă ngủ quên trên chiến thắng, chủ quan nên đă vỡ trận khi ra sân khấu lớn. Tôi nói thế là có cơ sở v́ tôi chứng kiến nhiều nghệ sĩ như vậy rồi.
Thêm vào đó, nhiều nghệ sĩ hài Bắc làm hài cho truyền h́nh nhiều quá, xong truyền h́nh nhét vào đó những tiếng cười tạo sẵn. Khán giả xem truyền h́nh th́ đâu có biết, họ chỉ biết anh này chị kia hay xuất hiện, tiểu phẩm th́ thấy khán giả cười ồ ồ, thế là nổi tiếng, được khán giả biết mặt.
Thứ nữa là áp lực hàng tuần, hàng ngày phải có tiểu phẩm để tŕnh chiếu nên nhiều nghệ sĩ cẩu thả, diễn cho xong. Nghệ sĩ từ đó cứ nghĩ ḿnh nổi tiếng, ta là danh hài đây nhưng thực ra ḿnh diễn khán giả thực họ có cười được đâu.
Trong xu thế mới, với lối diễn cũ rích và sân khấu đơn điệu không c̣n phù hợp. Người nghệ sĩ hài xuất sắc phải là người diễn mà như không diễn, mặt lạnh như tiền mà khán giả vẫn cười. Người diễn viên hài phải là người đưa khán giả vào câu chuyện hài một cách nhẹ nhàng mềm mại chứ không phải là vài ba cái dạng chân, vung tay, méo mặt, há mồm, hét ầm hét ĩ lên mà được.
Đài từ là cái vô cùng quan trọng với nghệ sĩ hài, nhả chữ lúc nào là đúng lúc th́ sẽ 'ăn điểm'. Giống như bóng đá, chậm một nhịp hay nhanh một ḿnh là thắng thua trong tầm tay. Đừng bao giờ bảo thủ, tôi thấy trong Nam Trường Giang, Trấn Thành... làm được, ngoài Bắc có Công Lư nhưng anh ấy lại ít diễn. Trong Nam, mảng hài các nghệ sĩ thực sự duyên dáng, nhẹ nhàng và khán giả vỗ tay thực sự. Bản thân tôi đă diễn nhiều ở các sân khấu, hội chợ cũng có nhưng vài ba năm gần đây tôi diễn ở Cung Việt Xô, chỉ cần bước ra sân khấu thôi là khán giả hét ầm lên, phải nói là 'phát rồ' v́ tôi. Đó là cách lôi cuốn khán giả. Khán giả không có lỗi, lỗi là ở chúng ta chưa có tác phẩm hay kéo họ tới xem đông.
Chúng ta phải công nhận một điều, trong Nam cách tiếp cận khán giả của họ hơn miền Bắc rất nhiều, hơn nhiều lắm. Đă có nghệ sĩ nào làm được một live hài thực sự nào ở Hà Nội đâu, kể cả Xuân Hinh vừa rồi cũng chỉ là liveshow kỷ niệm nghề diễn, cũng diễn lại những tiểu phẩm cũ. Liveshow hài là phải có nội dung xuyên suốt giống như Trường Giang, Hoài Linh,..
Đă có nghệ sĩ hài Bắc nào tấu được hài chưa? Tấu hài rất khó, nó đ̣i hỏi nghệ sĩ vừa phải hát, múa, diễn, đọc thơ,.. tất cả đều phải duyên dáng. Một số người cứ bảo thủ nói hài miền Nam khó nghe, nói nhanh,... hài Bắc thâm thuư hay hơn, tôi chưa thấy hài Bắc có cái thâm thuư ngoài "Người ngựa, ngựa người". Nghệ thuật là bánh đúc bày sàng, anh có lăng xê kiểu ǵ, nó không ra ǵ th́ nó vẫn là không ra ǵ, mà anh có d́m nó xuống đáy bùn, nó đă ra ǵ th́ nó vẫn không sợ ǵ.
Tóm lại là đừng chỉ trích Thành Trung mà phải nh́n lại ḿnh xem đă đáp ứng được nhu cầu khán giả chưa?. Chúng ta đă quá nuông chiều nghệ sĩ hài miền Bắc, khoác cho họ cái áo quá rộng, tôn vinh họ lên tận mây xanh, chính v́ thế mà nghệ sĩ hài miền Bắc đă kém lại kém hơn. Điều quan trọng với nghệ sĩ bây giờ là phải tôn trọng khán giả, có nghĩa là phải làm ra tác phẩm hay, không hời hợt bán vé lấy tiền, đến một lần người ta sợ chạy mất dép. Và nghệ sĩ không được ngủ quên trên chiến thắng để rồi tự măn bản thân. Lúc đó, tự khắc khán giả sẽ đến với chúng ta chứ không phải là chỉ 3 hàng ghế đầu.
Có thời gian, tôi đă từng 6 tháng ăn ngủ và diễn tại Hà Nội. Ngày nào tôi cũng đi diễn, khán giả đông nghịt. Cái quan trọng nhất là phải diễn cái ǵ th́ khán giả mới đến đông và ở lại lâu, chứ diễn một đoạn khán giả bỏ về th́ có 3 hàng ghế thật.
Tuy nhiên, miền Nam có lợi thế đôi chút so với miền Bắc là các tụ điểm văn hoá giải trí nhiều, miền Nam lại chủ yếu dân nhập cư, đa dạng về nhu cầu thưởng thức. Chính v́ nhu cầu thưởng thức đa dạng nên ngày nào cũng có nhóm hài diễn, diết thành quen. Trong khi miền Bắc lâu lâu mới có một show. Khán giả đâu cũng vậy, bày món hợp khẩu vị th́ họ ăn, họ yêu thích, chứ món không hợp ép họ cũng không ăn, làm sao mà quư mến cho được. Nên không nên so sánh độ quư mến của khán giả với nghệ sĩ làm ǵ.