Cuộc tranh luận của tổng thống có quan trọng không? Có lẽ là không.
Steve Israel, người đóng góp ư kiến - 09/09/24 8:30 AM ET
(Ảnh AP)
John F. Kennedy và Richard M. Nixon trong một cuộc tranh luận trên truyền h́nh năm 1960.
Khi chúng ta tiến gần đến cuộc tranh luận đầu tiên của cuộc đua chuẩn bị cho ghế tổng thống, sự mong đợi và các nhà b́nh luận đang ngày càng tăng. Từ cuộc tranh luận về xử dụng micro của cuộc tranh luận đến nỗ lực của mỗi chiến dịch nhằm đặt ra kỳ vọng có lợi cho ứng cử viên của họ, chúng ta đang lao nhanh đến một cuộc đối đầu được truyền h́nh toàn quốc giữa cựu Tổng thống Trump và Phó Tổng thống Harris — và một cơn sốt truyền thông có thể dự đoán được về bất kỳ kết quả nào có thể xảy ra.
Sau cuộc tranh luận tổng thống đầu tiên, khiến toàn bộ cuộc bầu cử đảo lộn, có sự cường điệu dễ hiểu cho phần tiếp theo. Vấn đề là phần tiếp theo hiếm khi đạt đến mức như bản gốc — và các cuộc tranh luận tổng thống không thực sự quyết định cuộc bầu cử.
Trong nhiều năm, ngày càng có nhiều nghiên cứu chỉ ra rằng, với tất cả sự chú ư mà chúng ta dành cho các cuộc tranh luận, chúng không định h́nh được sự lựa chọn của cử tri theo cách có ư nghĩa. Hầu hết cử tri không xem các cuộc tranh luận, và một số ít người xem đă quyết định ủng hộ ứng cử viên nào. Trong một quốc gia hai đảng ngày càng phân cực hơn, có rất ít cử tri Cộng ḥa sẽ xem Harris đánh bại Trump trên sân khấu tranh luận và chuyển sang phe của bà.
Mặc dù cuộc đấu Trump-Biden thực sự đă thay đổi cuộc đua này, nhưng ngoại lệ này chứng minh cho quy luật - v́ bản chất độc đáo ngay từ đầu của cuộc tranh luận, kết hợp với mối quan tâm của công chúng về màn tŕnh diễn trên sân khấu của Biden, đă khiến nó tạo ra tác động thực sự. (Ngoài ra c̣n có một số bằng chứng mạnh mẽ cho thấy sự sụt giảm trong các cuộc thăm ḍ ư kiến của Biden không phải do bản thân cuộc tranh luận gây ra, mà là do sự đưa tin sau đó của giới truyền thông và sự mất dần sự ủng hộ chính trị từ các nhà lănh đạo đảng Dân chủ.)
Trong suốt lịch sử của các cuộc tranh luận trên truyền h́nh, một loạt các huyền thoại đă bén rễ làm tăng mức độ nghiêm trọng của những cuộc đối đầu này. Chúng ta đă nhiều lần tự nhủ rằng chiến thắng sít sao của John F. Kennedy năm 1960 trước Richard Nixon là nhờ vào ngoại h́nh ăn ảnh của ông trong cuộc tranh luận tổng thống đầu tiên, trái ngược với khuôn mặt hốc hác của Nixon. Tuy nhiên, bằng chứng chính đằng sau câu chuyện đó — rằng Nixon đă giành được sự ủng hộ của khán giả phát thanh, những người đă nghe những câu trả lời có nội dung hơn của ông mà không bị ảnh hưởng bởi các điểm về phong cách — hoàn toàn dựa vào một cuộc thăm ḍ duy nhất mà nghiên cứu đă chỉ ra là có sự thiên vị của Đảng Cộng ḥa .
Cuộc tranh luận Kennedy/Nixon là khoảnh khắc mang tính biểu tượng trong lịch sử Hoa Kỳ, nhưng bằng chứng cho thấy cuộc tranh luận này thực sự định h́nh sự lựa chọn bỏ phiếu có lợi cho Kennedy vẫn chưa chắc chắn.
Chúng ta không cần phải nh́n lại tận năm 1960 để thấy sự bất ḥa nhận thức này về các cuộc tranh luận tổng thống đă xuất hiện. John Kerry đă đánh bại George W. Bush trong các cuộc tranh luận năm 2004 — ông vẫn thua cuộc bầu cử. Hillary Clinton đă đánh bại Trump trong các cuộc tranh luận năm 2016 — bà vẫn thua Đại cử tri đoàn và cuộc bầu cử đó. Lần này đến lần khác, chúng ta đă không thấy được mối tương quan hợp lư giữa hiệu suất tranh luận và hiệu suất bầu cử.
Mặc dù tôi rất mong Harris vạch trần những lời dối trá của Trump vào đêm thứ Ba, nhưng thực tế là những người theo đảng phái háo hức như tôi sẽ không quyết định được cuộc bầu cử này. Những cử tri ôn ḥa không quan tâm đến chính trị và phân tán khắp các tiểu bang chiến trường Pennsylvania, Michigan, Wisconsin, Georgia, Arizona, Nevada và Bắc Carolina (và Quận quốc hội số 2 của Nebraska).
Những cử tri này sẽ không ngồi xuống với một bát bỏng ngô để xem Trump và Harris đấu tranh về chính sách thuế. Một số sẽ theo dơi; một số sẽ xem qua các đoạn trích ngắn được phát tán trên các bản tin cáp, phương tiện truyền thông xă hội và quảng cáo chiến dịch. Trong phạm vi mà cuộc tranh luận này thực sự có thể ảnh hưởng đến hành vi của cử tri, th́ nó sẽ thông qua các h́nh ảnh và trao đổi mà mỗi chiến dịch tận dụng trong các hoạt động truyền thông của họ trong những tuần tiếp theo.
Liệu điều đó có thay đổi cách truyền thông đưa tin về cuộc tranh luận và cách chúng ta phản ứng với nó theo thời gian thực trên phương tiện truyền thông xă hội không? Không. Chúng ta bị thu hút bởi sự ám ảnh về các cuộc tranh luận v́ chúng thực sự là chương tŕnh truyền h́nh thực tế tuyệt vời.
Sự may ruổi khá cao. Đèn bật sáng. Các ứng cử viên được khuyến khích tấn công vào điểm yếu của nhau. Từ Ronald Reagan nói với Jimmy Carter "Lại thế nữa rồi" vào năm 1980 cho đến Mitt Romney bị Barack Obama kiểm tra dữ kiện một cách tàn nhẫn về vụ tấn công Benghazi năm 2012, các cuộc tranh luận đă mang đến cho chúng ta một số khoảnh khắc bền bỉ nhất trong lịch sử. Bạn không thể đổ lỗi cho những kẻ nghiện tin tức v́ đă tiêu thụ cỏ mèo chính trị.
Nhưng như tôi đă viết trước đây , chúng ta nên cảnh giác với sự thay đổi ngày càng mang tính biểu diễn trong chính trị của chúng ta, nơi chúng ta tập trung nhiều hơn vào sức mạnh của lời lẽ hùng biện của ứng cử viên hơn là chính sách của họ. Trong một cuộc bầu cử mà một ứng cử viên — người trước đây đă lănh đạo một cuộc nổi loạn chống lại nền dân chủ của chúng ta — đang công khai mong muốn một tổng thống độc đoán sẽ tước đoạt các quyền tự do cơ bản của hàng triệu người Mỹ, th́ có nhiều thứ hơn là điểm phong cách.
Steve Israel đại diện cho New York tại Hạ viện trong tám nhiệm kỳ và là chủ tịch Ủy ban Vận động Chiến dịch Quốc hội của Đảng Dân chủ từ năm 2011 đến năm 2015.
|