Câu chuyện của ông bố người Nga đang được phát tán mạnh trên RedIt. Có ai dám làm như ông bố này?
Sáng đó, tôi đi xuống cầu thang và đập vào mắt tôi cảnh tượng này - đứa con gái 17 tuổi của tôi đang nằm ngủ với một chàng trai lạ trên xa-lông. Chắc chúng đă trải qua một đêm "lao động nặng nhọc". Tôi lặng lẽ làm bữa sáng, quay lên gác nói với vợ, con trai và con gái út của tôi giữ trật tự v́ có người đang ngủ.
Bàn ăn của chúng tôi ở đầu kia của căn pḥng, cách chiếc xa lông chừng 6 thước. Chúng tôi ngồi xuống và tôi kêu: "Này chàng trai" - chưa bao giờ tôi thấy ai vùng dậy từ trạng thái nằm sang trạng thái đứng nhanh như vậy. "Bữa sáng đă dọn ra rồi". Tôi nói bằng giọng vui vẻ như thể tôi muốn hút hết linh hồn nó ra khỏi cơ thể. Tôi kéo chiếc ghế bên cạnh tôi: "Ngồi xuống đây"! Cả nhà tôi im lặng, ai nh́n vào đĩa người ấy, thậm chí không nhúc nhích.
Thật khó khăn cho chàng trai mông trần bước hết cái khoảng cách 6m ấy, cố gắng che giấu t́nh trạng "chào cờ buổi sáng". Con gái út của tôi và vợ tôi lộ rơ vẻ lo ngại. Mặc xong mớ quần áo để cạnh bàn ăn, chàng trai ngồi xuống. Con trai tôi vỗ vai nó, nh́n thẳng vào mắt nó thở dài và lắc đầu. Chàng trai thực sự căng thẳng.
Tôi cất giọng: "Anh bạn này, tôi sẽ hỏi cậu một câu. Câu trả lời của cậu sẽ rất quan trọng...đối với cậu". Mồ hôi chàng trai úa ra như tắm.
"Cháu có thích mèo không?"
Chàng trai thật dễ mến và thân thiện. Rơ ràng cậu ít học, nhưng không ngu. Cậu có điều ǵ đó rất lạ. Con gái tôi cam đoan với tôi rằng cậu là người tốt, rất quan tâm săn sóc nó. Hai đứa quen nhau được gần một tháng.
Kể từ buổi sáng hôm đó ngày nào cậu cũng qua nhà tôi, nhưng không ở lại qua đêm. Cứ mỗi sáng nó qua chở con gái tôi đến trường trên chiếc xe đạp của nó, tan học nó lại chở con bé về nhà, giục giă con bé làm bài tập. Nó chăm sóc khi con bé ốm mà chúng tôi th́ phải đi làm. Nó đầu tư nhiều thời gian và nỗ lực. Mỗi khi con bé dở người, nó bộc lộ sự kiên nhẫn của một thiên thần.
Nó nói nó không có gia đ́nh, không được học hành, không có việc làm tử tế. Nhưng con gái tôi yêu nó, nó yêu con gái tôi. Tôi là ai mà ngăn cản con gái tôi học từ những sai lầm của ḿnh?
Sau hôm đó, mọi sự diễn tiến b́nh thường khoảng 8 tháng. Một hôm con trai tôi kể rằng nó đi điều tra và vỡ lẽ ra chàng trai không có nhà cửa ǵ cả. Bố nó là kẻ nát rượu đă tự sát. Ba tuần sau, người mẹ rạch giời rơi xuống của nó cũng biến mất.
Khi ấy nó mới 15 tuổi. Suốt 3 năm sau đó nó sống vất vưởng trên phố, ngủ trong công viên với đám bạn bè lang thang như nó. Rồi nó kiếm được việc ở công trường xây dựng.
Nó - một chàng trai tầm 18-19 tuổi, lễ phép, khi đến cũng cười mà khi đi cũng cười, biết chăm sóc, biết giúp đỡ mà không cần phải nhờ. Nó khiến con gái tôi hạnh phúc. Chàng trai ấy đă không có cơ hội được làm con.
Thỉnh thoảng nó bận việc không đến, chúng tôi thấy nhớ nó. Mặc dù không phải là bạn bè nhưng con trai tôi rất hợp với nó. Con gái út của tôi th́ tin nó vô điều kiện, c̣n bản năng người mẹ của vợ tôi th́ dường như đă trở nên lớn hơn. Nhiều khi tôi thấy lo cho nó. Tôi muốn nó được hạnh phúc.
Tôi kể cho vợ và con gái út những điều mà tôi biết về chàng trai. Cả hai đều khóc. Khó khăn lắm tôi mới kể được cho họ câu chuyện ấy. Tôi thấy thất vọng về con gái lớn của tôi. Nó biết chuyện, lẽ ra nó phải nói cho chúng tôi biết. Nó yêu thằng ấy, vậy mà đêm đêm nó vẫn để thằng ấy ra về. Về đâu???
Hôm sau, tôi đưa cho thằng bé ch́a khoá nhà. Tôi bảo tôi chờ nó về nhà mỗi tối. Về nhà. Suốt mấy tuần sau đó, chúng tôi sửa lại căn pḥng lâu nay vẫn bỏ không, tôi đưa nó đi mua đồ gỗ. Nó tỏ ra thạo công việc này. Nó thích xây cất và muốn làm chủ cuộc sống của nó. Chúng tôi thấy cần giúp nó học để có thể thực hiện được ước mơ của ḿnh.
Đó là năm 2000. Giờ đây khi 15 năm đă trôi qua, đứa con trai nhặt được của tôi và con gái tôi đang làm chủ một doanh nghiệp ăn nên làm ra. Vợ chồng chúng đă tặng chúng tôi ba đứa cháu ngoại, trong đó có một bé trai và một bé gái sinh đôi hồi năm ngoái.
VietBF@sưu tập