![](https://vietbf.com/forum/attachment.php?attachmentid=2414530&stc=1&d=1724118137)
Cuối năm, hiệu uốn tóc của má tui khách đông nườm nượp. Thế nhưng trước tết khoảng một tuần, má ra lệnh đóng cửa tiệm lại, thuê xe cho mọi người ra Đà Lạt chơi. Các chị em trong tiệm hò reo vui sướng, chỉ có chị Bé là hờ hững không nói chi. Tôi hỏi thì chị khịt khịt mũi và bảo:
- Chắc tui không lên xứ đó đâu .
...
Cách đây gần một năm, cái ngày chị Bé lầm lũi bước vô tiệm của má tui, ngỏ ý xin học việc và nếu có thể được nhận vào làm thì càng tốt. Tiệm uốn tóc của má tui có tiếng từ lâu, cho nên khâu tuyển người vô làm rất kén chọn.
Nghe má tui hỏi vì lẽ gì lại muốn theo nghề tóc chị Bé thiệt tình:
- Ở quê mần ruộng tiền chẳng là bao, mà con thì đang cần kiếm nhiều tiền.
Má tui lại hỏi:
- Nhiều là bao nhiêu?
- Dạ con hổng biết. Nhưng cô trả con càng nhiều càng tốt ạ.
Khi má tui hỏi kinh nghiệm gội đầu, cắt tóc cho khách. Chị Bé rụt rè:
- Dạ, cũng biết sơ sơ.
Tuy nhiên, đến khi cho thử việc thì cái biết sơ sơ của chị Bé có nghĩa là không biết gì cả. Có khách hàng bị chị cắt tóc nham nhở. Có người được chỉ gội đầu thì kêu oai oái vì để nước lạnh chảy vô hết lưng. Má cau mày:
- Cô không biết làm chi hết, sao nói có kinh nghiệm?
Chị Bé ngơ ngác:
- Ở nhà, con gội đầu và hớt tóc hoài cho lũ em nhỏ mà cô.
Má tui thở dài bảo:
- Tiệm đã đủ người, không cần tuyển nữa .
Chị Bé nghe xong lí nhí chào má rồi ra đi. Chị Bé đi được một lúc thì má tui kêu người chạy đi kiếm gọi trở lại. Khi bị lôi về, chị xanh mặt mếu máo:
- Con không hề chôm gì của tiệm đâu.
Má tui lẳng lặng chìa cái ví chị Bé làm rơi ở tiệm ra trả. Bên trong ví chẳng có tiền, chỉ đúng một tấm ảnh chụp một đám trẻ đứng cạnh đống rơm. Chị Bé rơm rớm:
- Mấy đứa em con đó mà. Ba con mới mất, con đành lên thành phố kiếm việc phụ má nuôi mấy sắp nhỏ.
Má tui hạ giọng:
- Thôi ở đây lo chuyện nhà với cô. Lúc rảnh, cô dạy cho nghề tóc .
Nụ cười qua làn nước mắt làm gương mặt tội tội của chị Bé sáng bừng lên. Thời gian trôi qua, ai cũng công nhận chị Bé là người chăm chỉ và chịu khó nhất. Bất cứ điều gì bị chê, là chị cố gắng sửa ngay. Đến tật nói ngọng của chị bây giờ cũng đã đỡ hơn xưa nhiều. Lần nọ, có chị thực tập làm móng nhờ chị Bé cho thử nghiệm. Ngắm nghĩa những chiếc móng tay được tô vẽ, chị Bé tự nhiên nói:
- Làm bộ móng hết ba chục ngàn. Tính ra mỗi cái móng bé xíu như vậy ba ngàn, bằng một ký gạo. Uổng phí làm sao.
Mọi người xung quanh cười rần trêu chị Bé thực tế quá. Nếu lúc nào cũng nghĩ đến tiền thì cuộc sống còn gì là vui vẻ nữa.
... …
Các chị trong tiệm háo hức sắm đồ chuẩn bị cho chuyến đi Đà Lạt. Chị Bé cứ lầm lì đứng ngoài cuộc. Má tui gạn hỏi:
- Không thích đi chơi một lần cho biết sao?
- Kũng thích cô ạ, nhưng đi rồi lấy tiền đâu gửi về quê may áo cho sắp nhỏ. Lỡ hứa với tụi nó rồi cô ạ.
Đợt đi Đà Lạt năm đó thật vui. Hình như chị Bé là người vui nhất. Tấm hình nào chụp cũng thấy chị cười rất tươi, mặc dù từ đầu đến cuối chỉ mặc mỗi cái áo khoác cũ mèm. Cái bữa xách hành lý về quê ăn tết, chị nói với má tui:
- Con về quê đúng một tuần. Rồi sẽ lên thiệt sớm phụ việc cho cô.
Sau này, tui hỏi mãi, má mới nói vì sao chị Bé chịu đi Đà Lạt chơi. Má bảo phải dối chị Bé rằng xe còn dư chỗ, rằng được bao tất tần tật không phải lo tiền bạc chi cả... Bé cả năm nó làm quần quật, lo cho gia đình dưới quê. Chẳng lẽ nhà mình không lo được cho con nhỏ được đi một chuyến cho biết đó biết đây?
Tui trêu má:
- hì hì, bây giờ má cũng tính toán y như chị Bé vậy đó.
Má trầm ngâm nói:
- Phải sống tình cảm lắm mới biết hy sinh nhiều như chị Bé con ạ.
VietBF@sưu tập