Josephine Cochrane là nhà phát minh tiên phong, người đă cách mạng hóa công việc ở nhà vào cuối thế kỷ 19. Thất vọng với việc người hầu làm sứt mẻ đồ sứ quư của ḿnh trong khi rửa bát, Cochrane bắt đầu t́m kiếm giải pháp,
Năm 1886, bà được cấp bằng sáng chế cho chiếc máy rửa bát thực tế đầu tiên có bánh xe điều khiển bằng động cơ phun nước lên bát đĩa được đặt trên giá lưới. Phát minh của Cochrane đă gây ấn tượng tại Triển lăm Thế giới Colombia năm 1893 ở Chicago, nơi nó giành được giải thưởng cao nhất cho "kết cấu cơ khí tốt nhất, độ bền và khả năng thích ứng với công việc của nó".
Cochrane tiếp tục thành lập Công ty Sản xuất Garis-Cochrane, sau này trở thành KitchenAid thuộc tập đoàn Whirlpool.
Đến năm 1940, thiết bị nhà bếp này đă được cải tiến bởi William Howard Livens. Với đặc điểm gần giống như máy rửa bát hiện đại ngày nay.
Kích thước máy rửa bát khá nhỏ gọn với cửa trước và ṿi nước dạng xoay. Bát đĩa sẽ được làm sạch hiệu quả, đáp ứng nhu cầu của người dùng.
Giai đoạn giữa thế kỷ 20, máy rửa chén tiếng anh được nhiều người t́m kiếm và quan tâm. Thiết bị này nhanh chóng phổ biến trong những gia đ́nh khá giả, khách sạn, nhà hàng.
Josephine Cochrane tin rằng nếu muốn công việc được hoàn tất tốt th́ hăy tự làm lấy, đừng trông chờ vào ai cả. Nhưng khi nói đến chuyện rửa bát, bà không muốn làm, v́ vậy, bà đă tự giải phóng ḿnh khỏi điều khó chịu đó.
Thời thơ ấu của Cochrane không được ghi lai nhiều. Thông tin lưu giữ đến hôm nay chỉ cho biết sau khi mẹ qua đời, chị gái chuyển đi, bà đến sống với cha, John Garis, ở Ohio và Indiana, một giám sát viên trong nhà máy, một kỹ sư thủy lực .Có lẽ, những năm tháng sống với cha đă truyền cho Josephine cái máu của một thợ cơ khí.
Như nhiều phụ nữ khác, học xong th́ sự nghiệp lớn nhất là kết hôn, Josephine 19 tuổi kết hôn cùng chàng trai William Cochran 27 tuổi, hoạt động trong giới chính trị. Thời kỳ đó, người ta thường có tham vọng đổi đời bằng phong trào đổ xô đi t́m vàng. William cũng không ngoại lệ và thất bại. Không như nhiều người đánh mất tất cả trong cuộc hành tŕnh đó, William trở về quê nhà, mở cửa đồ khô cùng một vài khoản đầu tư khác. Không nghi ngờ ǵ, ông hoàn toàn có thể chu cấp cho cô dâu của ḿnh một cuộc sống khá thoải mái.
Dù c̣n trẻ và chịu nhiều trói buộc bởi các chuẩn mực xă hội khi ấy, Josephine vẫn có một tinh thần tự do phóng khoáng, sự độc lập tự chủ không thua kém bất kỳ người phụ nữ thành đạt nào ngày nay. Cô dùng họ của chồng minh, nhưng đế thêm “e” vào cuối (Cochrane), như một cách để thể hiện cái tôi bản thân và không chịu sự ràng buộc vào người chồng.
Cuộc sống thông thường của người vợ vốn quẩn quanh với chuyện nấu nướng, rửa bát, giặt giũ… Dĩ nhiên, Josephine không phải quá bận tâm v́ gia cảnh tương đối sung túc giúp bà có đủ điều kiện thuê người giúp. Song nhiều lúc, họ cũng khá bất cẩn khi để bát đũa, đặc biệt đồ sứ đắt tiền, bị sứt mẻ. Quá tức giận, bà không cho người giúp việc rửa nữa. Chúng ta không biết được bà có hối hận với quyết định đó hay không, nhưng bà thực sự khó chịu với công việc rửa bát. Bà tự hỏi, tại sao không có thứ ǵ giúp làm sạch chén bát bẩn, không làm hỏng bát đĩa, người ta đă phát minh ra được cả máy may và cắt cỏ cơ mà?
Một lần, khi bọt xà pḥng bám lên khuỷu tay, dường như trong khoảnh khắc bà có thể bật thốt lên “Eureka!” Nếu không có ai làm ra máy rửa bát, tại sao không tự làm và giải phóng cho ḿnh? Bị thôi thúc bởi ư tưởng đó, bà ngay lập tức t́m tài liệu, quên luôn cả cái cốc cần rửa c̣n đang ở trên tay. Trong ṿng nửa giờ, bà đă phác thảo sơ lược về những ǵ chiếc máy rửa bát cần có. Ư tưởng đó phần nào giúp bà vượt qua cuộc sống nằng nề với người chồng nghiện rượu thường xuyên nổi nóng và bệnh tật quấn thân. Đă vậy, khi qua đời, chẳng để lại cho bà được mấy đồng mà c̣n “khuyến mại” thêm một đống nợ nần. Giờ th́ phát triển máy rửa bát không chỉ để thuận tiện, nó có ư nghĩa sống c̣n với bà.
Trước Cochrane, Joel Houghton người Mỹ đă sáng chế ra thiết bị rửa bát vào năm 1850, chạy bằng sức cơ học chưa sử dụng điện năng. Nhưng oái oăm là dùng nó thậm chí c̣n mất sức hơn cả tự rửa bát lấy bằng tay. Sau, một người đàn ông đă cải tiến để quay tay đỡ mệt hơn, nhưng vẫn khá mất công. Cochrane không thể chịu nổi thứ mà đàn ông phát minh ra cho phụ nữ. Bà cho rằng họ chỉ đang làm điều ḿnh muốn, họ chẳng hiểu ǵ về nỗi cực nhọc và sự khó chịu của mẹ ḿnh, vợ ḿnh, con gái ḿnh khi làm việc nhà.
Phát minh của Cochrane là sự cải tiến vượt bậc khi sử dụng áp lực ḍng nước để rửa sạch thay v́ quay tay. Nó cũng tập trung vào việc rửa bát an toàn hơn nhờ sử dụng nước nóng với nhiệt độ cao hơn mức bàn tay con người có thể chịu được. Bát đĩa được xếp vào khay - được thiết kế vừa khít - giảm rủi ro bị sứt mẻ. Nhưng trong lĩnh vực người ta thường cho rằng đàn ông là thống trị, họ coi bà là thứ b́nh hoa di động chẳng hiểu ǵ về cơ khí, họ cho rằng cách làm của họ tốt hơn, họ khuyên bà nên về nhà mà mua máy rửa bất quay tay. Cuối cùng, sự không chùn bước cùng giúp đỡ của George Butters, bà đă chiến thắng với bằng sáng chế cho máy rửa bát vào ngày 28/12/1886.
Kỳ lạ là, những khách hàng đầu tiên của Cochrane lại không phải bà nội trợ. Phụ nữ khi ấy vẫn trói buộc ḿnh trong cái bếp, họ cảm thấy chỉ ở đó mới có thể khẳng định giá trị của ḿnh, họ không cần một cái máy thay thế giá trị đó. Họ cũng không muốn bị chỉ trích là kẻ lăng phí nước với chiếc máy. Cochran quyết định đến khách sạn Palmer House ở Chicago, làm một trong những điều khó khăn nhất cuộc đời: đi qua sảnh, đàm phán và giao dịch.
“Điều ǵ khó nhất khi kinh doanh ư?... Với tôi, đó là đi qua sảnh lớn của Sherman một ḿnh. Bạn không thể tưởng tượng được lúc ấy nó là chuyện kỳ dị đến thế nào đâu… Một người phụ nữ một ḿnh đi qua sảnh khách sạn”, bà nói với phóng viên. Cochran chưa từng đến đâu mà không có chồng hay cha đi cùng, kể cả sảnh. “Tôi như cảm thấy ngộp thở, mỗi bước chân thật nặng nề, tưởng như muốn ngất đi. Nhưng tôi đă vượt qua. Phần thưởng rất đáng giá, 800 USD.”
Có được mở đầu thành công, bà tiếp tục đi bán sáng chế chiếc máy của ḿnh cho những nơi khác. Sự xuất hiện của chiếc máy ở các nhà hàng triển lăm cơ khí năm 1893 đă giúp danh tiếng sản phẩm lan rộng. Nhưng để có mặt ở đó không hề dễ dàng. Bà chỉ kư tên với các chữ cái đầu khiến người ta lầm tưởng đây là một sản phẩm của nam giới. Bà chính là phụ nữ đầu tiên có thể xâm nhập vào “thế giới đàn ông” ở hội chợ, giành được giải thưởng và thay đổi luôn cả quy định truyền thống của nó: kể từ sau đó, họ không c̣n tách rời phát minh của đàn ông và phụ nữ nữa.
Thành công đó giúp bà thành lập nhà máy ở ngôi trường bị bỏ hoang. Hầu như bà chỉ bán được hàng cho các doanh nghiệp và tổ chức như nhà hàng, bệnh viện, trường học, những nơi đ̣i hỏi khử trùng bằng nước và chấp nhận được một chiếc máy c̣n khá cồng kềnh. Dù cuối cùng cũng dần len lỏi được vào các hộ gia đ́nh thu nhập cao, song vẫn không quá phổ biến. Phải sau chiến tranh thế giới, từ những năm 1950, khi khẩu súng nh́n chung không c̣n là cuộc sống của thế giới, phụ nữ dâng cao các phong trào tự giải phóng ḿnh, các tiện ích trong sinh hoạt hàng ngày mới thực sự bùng nổ, trong đó có cả máy giặt.
Cochran không nh́n thấy được những chiếc máy giặt sau này đă được thu nhỏ thế nào. Bà qua đời năm 1913, nhưng tinh thần kinh doanh của bà là đáng khâm phục. Trước khi mất, bà vẫn đang tự ḿnh đi bán máy. Năm 1916, công ty của bà đă được Hobart mua lại, trở thành KitchenAid và nay thuộc sở hữu của tập đoàn Whirlpool, với một trong những người sáng lập chính là Josephin Cochran.
Các nghiên cứu chỉ ra rằng các thiết bị như máy rửa bát giúp giải phóng thời gian của phụ nữ, cho phép họ tham gia vào lực lượng lao động và đấu tranh cho b́nh đẳng trong xă hội. V́ vậy, theo cách riêng của ḿnh, Josephin Cochrane có thể được xem như là một trong những nhà tiên phong giải phóng phụ nữ và phong trào nữ quyền.