Tôi có đứa em trai bị thiểu năng bẩm sinh. Một buổi tối, từ quê nhà, mẹ điện thoại cho tôi, vừa khóc, vừa nói: “Em con bỏ nhà đi cả ngày nay, mẹ vẫn chưa t́m được. Ban đêm ở đây, xe tải chạy ẩu lắm, mẹ sợ quá…”. Điện thoại mẹ tắt máy ngang, tôi không c̣n nghe được ǵ nữa, ngoài tiếng kèn hơi inh ỏi vang lên.
Đèn đường quốc lộ ở quê như đom đóm lập ḷe. Trong bóng tối nhập nhoạng, một bà cụ ngoài 70 tuổi, tay cầm đèn pin, vừa rọi quanh đường, vừa gọi lớn: “Út ơi! Con ở đâu?”.
Mỗi khi phía trước, có vài người túm tụm lại là trống ngực bà cụ ấy lại nổi lên. Bà cứ tưởng tượng ra cảnh, cậu con trai ngốc đang nằm trên vũng máu. Đó là quá khứ vụ tai nạn ám ảnh bà, khi một lần cậu con khờ khạo ấy, bỏ nhà đi lang thang.
- Khuya rồi mà bà c̣n đi đâu?
Có tiếng một cậu thanh niên bất ngờ gọi hỏi. Bà cụ c̣n nh́n quanh chưa biết đó là ai. Cậu ta vội cho xe máy ṿng lại, dừng trước mặt bà.
- Cháu là con ông Tưởng, ở cùng xóm với bà đây!
Thấy có người quen hỏi thăm, bà cụ mừng mừng, tủi tủi, giọng mếu máo.
- Bà đi t́m thằng Út, cháu có thấy nó đâu không?
- Có phải là cậu Út có cái mặt khờ khờ hay đi lơ ngơ ngoài đường không bà?
Bà cụ gật đầu lia lịa, gương mặt bỗng đầy hy vọng.
- Cháu không thấy đâu cả!
Khuôn mặt bà lại héo hắt, bà khẽ cảm ơn cậu rồi quay đi. Bỗng bà nghe tiếng cậu gọi lại.
- Bà lên xe, cháu chở bà đi t́m cậu Út!
Đêm càng khuya, xung quanh càng vắng vẻ, chỉ c̣n tiếng côn trùng lẫn với tiếng gió va vào những tán lá, trên chiếc xe máy cà tàng, một già, một trẻ cùng im lặng. Ai cũng chong con mắt nh́n soi vào từng ngóc ngách, bụi cỏ, hàng cây ven đường.
Chạy đâu được khoảng hơn chục cây số, bỗng cậu thanh niên giọng reo lên, chỉ về phía trước.
- Bà ơi! Cậu Út kia rồi!
Từ ánh đèn mờ mờ của chiếc xe máy trộn với màu sáng đục của chiếc đèn pin nhỏ trên tay, bà cụ rơi nước mắt, khi phía trước, thằng Út khờ - con trai bà đang nhếch từng bước chậm chạp. Hai bàn chân nó đầy śnh lầy c̣n quần áo lấm lem bùn đất, chẳng biết nó té ngă ở đâu?
Đêm đó, cả hai mẹ con bà cụ được cậu thanh niên cùng xóm tốt bụng chở về tận nhà. Bà cụ ấy chính là mẹ của tôi.
Có lần về quê, tôi thấy mẹ cặp theo một phong thư, giọng hồ hởi: “Nay vợ thằng Nam đẻ, mẹ qua đưa tiền mừng cho nó…”. Một lần khác, lại vào ngày Tết, tôi nghe mẹ nhắc: “Con thằng Nam được 2 tuổi rồi, nhanh thật. Mẹ phải sang ĺ x́ cho con nó ít tiền…”.
Sau đó, tôi mới biết Nam – chính là chàng trai tử tế đă giúp mẹ tôi t́m được em trai đi lạc trong đêm.
Ngay cả khi, tôi đă đón mẹ và em Út khờ lên thành phố ở cùng, không c̣n cơ hội gặp lại cậu Nam nhưng trong mỗi câu chuyện về em trai, mẹ tôi vẫn luôn nhắc nhớ cậu hàng xóm ấy, bằng ḷng kính trọng và biết ơn vô hạn.
Tôi nhận ra: Không phải lúc nào, người ta cũng có cơ hội báo đáp lại ơn nghĩa người đă giúp đỡ ta. Đôi khi bày tỏ ḷng biết ơn ai đó, chỉ đơn giản bằng việc, ta luôn nhắc nhớ tên người ấy măi trong tim, dù bao năm tháng có qua đi…
VietBF@sưu tập