Ai đó nói rằng : "Sự lương thiện tuy làm cho ta phải chịu nhiều thua thiệt nhưng cuối cùng những kẻ thiện lương sẽ nhận được sự đền đáp của luật nhân quả”
Câu chuyện sau đây nói về một anh tài xế và một bà cụ nghễnh ngãng đi xe. Bà đề quyết rằng mình đã bỏ rơi chiếc nhẫn trên xe- chiếc nhẫn di vật của con gái – là nguồn sống của bà. Dù biết rằng không phải nhưng anh tài xế - muốn tạo niềm tin để sống cho bà cụ - đã bỏ tiền dành dụm để mua một chiếc nhẫn y hệt để trao cho bà cụ - giúp cho bà cụ sống những ngày cuối hạnh phúc. Và kết cục kẻ có lòng nhân ái bao giờ cũng được đền đáp.
Khi bà đến bệnh viện, cô con gái yếu ớt chỉ nói được với mẹ vài câu: "Mẹ ơi, con gái không thể ở cạnh mẹ nữa, mẹ phải sống cho thật tốt. Chiếc nhẫn này con rất thích, để nó ở cạnh mẹ thay con nhé…" Bà tuyệt vọng muốn đi theo con gái, nhưng nhớ tới lời con mình nói trước lúc ra đi, bà lựa chọn sống thật kiên cường, sống cho cả hai người. Kể từ đó về sau, chiếc nhẫn là vật bất ly thân an ủi trái tim của bà.
***
Nguyện vọng lớn nhất của tài xế taxi Adams đó là tích góp đủ tiền để đón con gái ở dưới quê lên New York. Nhưng đã vài năm trôi qua, tài khoản tiết kiệm vẫn cứ chẳng được bao nhiêu. Tệ hơn nữa, nó còn vì một bà lão mà ngày càng ít đi…
Hôm đó, Adams nhận được một cuộc gọi đặt xe. Khi anh tới nơi, một bà lão đang ngồi trước sảnh chung cư để đợi. Adams cẩn thận dìu bà vào xe rồi hỏi bà muốn đi đâu. Bà lão im lặng một lúc rồi trả lời: "Bác sĩ nói tôi không còn nhiều thời gian nữa. Tôi muốn tới Viện dưỡng lão Paradise một chút. Tôi không có người thân, may mà còn có nó ở cạnh tôi". Nói xong, đôi bàn tay gầy gò đưa lên sờ thứ gì đó ở trên ngực. Đôi mắt bà ngấn ướt lệ. Lúc này, Adams mới nhìn lên cổ bà, phát hiện ra bà đang đeo một chiếc nhẫn vàng khảm kim cương và đá quý, chỉ là nó rất nhỏ, có lẽ là chiếc nhẫn cho trẻ con. Trực giác mách bảo anh rằng chiếc nhẫn này rất quan trọng với bà lão, nhưng anh không tiện hỏi nhiều.
Sau khi tới viện dưỡng lão, bà lão lấy tiền ra trả cho Adams nhưng anh đã từ chối. Dù rất cần tiền, nhưng giây phút nghe thấy câu "tôi không còn nhiều thời gian nữa", Adams đã quyết định sẽ chở bà lão miễn phí. Adams nhìn bà lão và chiếc nhẫn trên cổ bà, nắm chặt tay rồi tạm biệt bà lão.
Vài ngày sau, Adams lại nhận được điện thoại của bà lão. Nhưng khi anh tới, bà lão không hề đợi dưới sảnh mà lại mời anh lên nhà. Sau khi vào nhà, cảnh tượng đập vào mắt Adams là mọi đồ đạc trong nhà đều rất lộn xộn. Dưới chân bà lão là một chiếc hộp, ở phía trên là một vài tấm ảnh đã sờn cũ… Khuôn mặt bà hốc hác đầy thất vọng, đôi mắt đục ngầu lo lắng như đang tìm kiếm thứ gì đó. Trông thấy Adams, bà lão bật khóc: "Không thấy chiếc nhẫn đó nữa. Tôi đã tìm mọi nơi nhưng vẫn không tìm thấy, chắc chắn là rơi ở trên xe của cậu rồi."
Bị vu oan, Adams có chút tức giận. Anh nhớ rất rõ ngày hôm đó khi chia tay bà cụ, chiếc nhẫn vẫn đang ở trên cổ bà. Anh muốn nói ra sự thật, nhưng trông bộ dạng đau lòng của bà lão, anh lại khựng lại. Thấy Adams không nói gì, bà lão lại càng chắc chắn hơn phán đoán của mình.
Vì muốn Adams trả lại chiếc nhẫn cho mình, bà bắt đầu liên miên kể lại: Rất nhiều năm trước sau khi ly hôn chồng, bà và con gái sống nương tựa vào nhau. Dù bận rộn mỗi ngày, nhưng có cô con gái ngoan ngoãn ở cạnh, bà quên hết mọi mệt mỏi, cuộc sống cũng dần dần khởi sắc. Vào sinh nhật 9 tuổi của con gái, bà mua một chiếc nhẫn vàng tặng con bé làm quà sinh nhật. Nhưng vài tháng sau, cô con gái gặp tai nạn. Khi bà đến bệnh viện, cô con gái yếu ớt chỉ nói được với mẹ vài câu: "Mẹ ơi, con gái không thể ở cạnh mẹ nữa, mẹ phải sống cho thật tốt. Chiếc nhẫn này con rất thích, để nó ở cạnh mẹ thay con nhé…" Bà tuyệt vọng muốn đi theo con gái, nhưng nhớ tới lời con mình nói trước lúc ra đi, bà lựa chọn sống thật kiên cường, sống cho cả hai người. Kể từ đó về sau, chiếc nhẫn là vật bất ly thân an ủi trái tim của bà.
Nước mắt của Adams tự nhiên rơi xuống, anh hiểu rằng chiếc nhẫn là thứ giúp bà sống tới tận ngày hôm nay. Anh quyết định nhận cái tội này, cố gắng trong thời gian ngắn nhất "trả lại" cho bà lão chiếc nhẫn y hệt. Anh anh ủi: "Chiếc nhẫn của bà chắc chắn là đã rơi trên xe của tôi, sau khi tìm được tôi sẽ lập tức trả lại cho bà. Nhưng mà tôi không nhớ rõ hình dạng của nó, bà có bức ảnh nào không?". Bà lão tìm một hồi, lấy ra một bức ảnh cũ, trong ảnh là một cô bé với khuôn mặt rạng rỡ, trên tay là chiếc nhẫn đó.
Adams trấn an bà lão, cầm bức ảnh đến cửa hàng trang sức lớn nhất ở Manhattan. Sau khi nghe anh giải thích câu chuyện, người bán hàng lấy một chiếc kính lúp xem kỹ một hồi rồi nói: "Đây là chiếc nhẫn cũ từ nhiều thập kỷ trước. Nó sớm đã hết hàng, chỉ có thể đặt làm. Nhưng những viên đá quý được khảm từ Hungary, còn những viên kim cương thì từ Ấn Độ, lại còn phải làm cũ nên sớm nhất cũng phải mất 3 ngày. Hơn nữa giá cũng sẽ rất cao, khoảng 20.000 đô la Mỹ." Lúc này Adams chỉ nghĩ về khuôn mặt tiều tụy, thất vọng của bà lão, không màng đến tiền bạc, anh ngay lập tức đồng ý.
3 ngày sau, Adams tới lấy nhẫn rồi lập tức mang tới trả bà lão. Bà lão cầm chiếc nhẫn, quan sát nó một cách tỉ mẩn, trên mặt lộ vẻ khó tả. Bà ôm chầm lấy Adams, khóc không thành tiếng. Adams dùng nửa năm tích góp của mình để đổi lấy những giọt nước mắt vui vẻ của bà lão, anh thở dài nhẹ nhõm. Với anh, tiền có thể kiếm, nhưng đánh mất sự tử tế mới là điều đáng sợ.
Anh tiếp tục làm việc chăm chỉ hơn, tiếp tục giấc mơ đón con gái đoàn tụ với mình. Một năm sau, một luật sư bất ngờ tìm tới Adams, trao cho anh một phần tài sản và một bức thư:
"Adams thân mến, ta là Joey, bà lão đeo chiếc nhẫn trên cổ. Giây phút cầm chiếc nhẫn mà anh mang tới cho mình, ta đã biết nó không phải chiếc nhẫn của con gái ta. Anh đã bỏ lỡ mất một chi tiết đó là trên chiếc nhẫn ấy có khắc tên của con gái ta… Nhưng điều đó không quan trọng. Tất cả những gì anh làm cho một bà lão như ta, ngoài sự tử tế thì chắc chắn không có lý do gì khác.
Anh giúp ta cảm nhận được sự ấm áp từ một người lạ trong những năm cuối của cuộc đời mình. Khi anh đọc được bức thư này, ta đã ra đi. Luật sư sẽ đem tất cả tài sản của ta, bao gồm cả căn hộ anh từng tới và một biệt thự ở ngoại ô trao cho anh. Ngoài ra, còn có hai chiếc nhẫn, một chiếc anh đặt làm, một chiếc của con gái mà ta tìm được trong hòm đựng ảnh…"
Vài tháng sau, Adams đưa con gái đến mộ phần của bà Joey. Hai cha con kính cẩn cúi đầu. Trên cổ hai người đeo hai chiếc nhẫn vàng giống hệt nhau.
Sống ở đời, rất nhiều khi, sự tử tế còn đáng quý hơn cả sự thông minh. Thông minh là một tài năng thiên phú, nhưng tử tế lại là một sự lựa chọn. Hy vọng rằng dù bạn là ai cũng hãy giữ cho mình sự tử tế, tốt bụng với mọi người xung quanh.
VietBF@sưu tập