1. Tôi bị ốm một tuần. Cơ thể rất khó chịu. V́ không muốn anh ấy lo lắng, nên không nói. Nhưng thực ḷng vẫn mong, anh ấy có thể quan sát, để biết rằng tôi đang ốm. Để mà, động viên một hai câu. Thậm chí là la mắng, kiểu như: “Sao em không uống thuốc đi, để ốm hoài vậy!” Ít nhất dù thế nào, cũng là động thái quan tâm chút ít, cho đỡ tủi thân.
Nhưng không, suốt một tuần, anh ấy không có phản ứng ǵ cả. Cứ như thể là anh ấy không hề biết tôi đang ốm. Hoặc biết, mà không quan tâm.
Mấy ngày đầu tiên, tôi c̣n sợ anh ấy lo lắng.
Sau mới rơ, anh ấy chẳng lo.
Tôi lại mong, anh ấy quan tâm hay mắng mỏ.
Rốt cuộc, chẳng có động thái nào.
Sau đợt ốm, bệnh có thể khỏi, cơ thể có thể đỡ, nhưng t́nh cảm dành cho anh ấy, chắc sẽ khác đi một chút.
2. Tôi nấu cơm ngồi chờ. Người ta nói bận, không về ăn được.
Một lần, tôi ăn cơm một ḿnh.
Hai lần, tôi ăn cơm một ḿnh.
Nhiều lần, tôi ăn cơm một ḿnh.
Sau ngần đó cái nhiều lần, tôi không nấu, cũng không chờ nữa. Ai đói người đó tự ăn.
Một ngày nọ, anh ấy cằn nhằn, vợ/ bạn gái người ta tề gia nội trợ, cơm ngon canh nóng, c̣n nhà này chẳng thấy có nổi bữa cơm chung.
Tôi không nói ǵ cả.
Đáng ra, muốn có bữa cơm chung, đừng để một người phải chờ đợi quá nhiều lần. Chờ đợi cũng không sao. Giống như khi tôi c̣n bé, muộn đến mấy mẹ vẫn chờ cơm bố. Muộn đến mấy bố vẫn về ăn cơm với mẹ.
Mẹ chờ v́ chắc chắn bố sẽ về.
C̣n chờ đợi làm ǵ, một người cứ măi không về cơ chứ?
Bữa cơm khi có, th́ anh không cần.
Sao tới lúc không có, lại hỏi nó ở đâu.
3. Tôi nhắn tin cho anh ấy 10 câu. Anh ấy trả lời 1. Tôi nhắn tin cho anh ấy, nửa ngày sau, anh ấy mới trả lời. Có hôm, mặc kệ luôn.
Tôi nghĩ anh ấy bận. Nhưng ngày nào cũng bận, th́ tôi thấy, ḿnh giống như thành làm phiền.
Thế là, tôi không nhắn nữa.
Rồi anh ấy nói tôi không quan tâm. Cả ngày không liên lạc, trong khi anh ấy bận rộn, chẳng được một lời động viên.
Tôi muốn nói với anh ấy, tôi cũng bận rộn, tôi cũng cần động viên. Tôi đâu thể cứ lẽo đẽo dành thời gian bận rộn của tôi để chạy theo một người bận rộn thờ ơ với tôi măi được.
4. Mọi lần đi xe tôi đều tự mở cửa xe xuống. Có lần bỗng dưng lên cơn, anh ấy mắng: “Phụ nữ phải để đàn ông mở cửa xe chứ?!”
Hôm sau, anh ấy xuống xe. Tôi vẫn ngồi ́ trên xe. Anh ấy đi thẳng vào thang máy. Không ngoái lại nh́n tôi. Tôi th́ chờ để anh ấy mở cửa.
Cuối cùng tự mở, chạy vào thang máy, tôi hỏi anh ấy, sao không mở cửa xe giúp tôi, anh ấy liền bảo: “Có tay không tự mở được sao? Muốn người ta mở giúp sao không nói!”
5. Anh ấy ngồi chơi game/ xem phim trên Netflix/ lướt mạng xă hội, tôi hỏi, anh ấy không trả lời v́ bận tập trung.
Những lúc như vậy, tôi thường hay tự hỏi: Rốt cục, có phải với anh ấy, tôi không bằng một phần mấy món giải trí đó không?
6. Tôi có ngày rất mệt. Nói với anh ấy. Anh ấy bảo: “Ừ!”
Thực ra lúc đó, nói không phải để than thở, là muốn ôm anh ấy một cái. Sẽ cảm thấy đỡ hơn nhiều. Nhưng anh ấy lại chỉ “Ừ!”
Mỗi lần như thế, t́nh cảm lại héo đi một chút.
Cảm giác mối quan hệ cứ như đang đơn phương. Đáng thương cho ḿnh.
7. Anh ấy quên tất cả những ngày kỷ niệm. Bao gồm cả sinh nhật tôi, ngày lễ, hay những kỷ niệm của hai đứa.
Tôi nghĩ do anh ấy bận.
Nhưng thỉnh thoảng lại nghĩ, sao anh ấy nhớ tất cả mọi thứ. C̣n lại không để tâm tới tôi, chúng tôi?
Tới lúc biết tôi thắc mắc, anh ấy nói tôi lắm chuyện, nghĩ linh tinh, quan trọng hoá vấn đề.
8. Tôi quan tâm tới mọi việc của anh ấy. Anh ấy chẳng để ư tới bất cứ việc ǵ của tôi cả. Ví dụ, tôi đă nhuộm màu tóc mới. Ai cũng nhận ra, chẳng thấy anh ấy phản ứng ǵ.
9. Tôi giận. Tôi nói chia tay. Anh ấy giận ngược lại, ok ngay v́ bảo tôi nhơng nhẽo. Hơi tí nói chia tay. Anh ấy bảo người dễ dàng nói chia tay vốn dĩ là người chẳng hề coi trọng mối quan hệ này.
Chẳng lẽ tôi lại bảo, sao không tự hỏi, người ta tủi thân tới cỡ nào mới giận dỗi nói chia tay?!
Thấy không, giận dỗi cũng không có quyền cơ đấy.
Và c̣n nhiều nữa...
T́nh yêu bắt đầu từ những sự quan tâm rất nhỏ nhặt. Và cũng chết dần bởi những lặng thinh vô tâm be bé.
Cứ mỗi lần bạn cảm thấy đối phương chẳng dành chút t́nh yêu thương cỏn con nào cho ḿnh cả, hẳn là, lại muốn... thôi, dẹp đi, mệt quá, yêu đương ǵ.
Mấy năm về trước, anh bạn tôi từng nói, tấm ḷng và t́nh cảm của người phụ nữ sâu thẳm như biển khơi, nhưng người đàn ông đôi khi lại vô tâm không nh́n thấy, làm tổn thương tấm chân t́nh ấy.
Nghe th́ có vẻ to tát, nhưng tổn thương vốn dĩ bắt nguồn từ những điều rất nhỏ.
Một lần, hai lần... c̣n nhắm mắt làm ngơ, c̣n cho qua bởi v́ yêu nhiều quá, bởi v́ anh ấy chẳng cố t́nh đâu.
Lâu dần, sự vô tâm cứ lặp đi lặp lại, như một thói quen, th́ lúc này, người con gái sẽ bắt đầu tự hỏi: “Ḿnh là ǵ trong ḷng anh ấy?”
Khi bạn luôn xếp ai đó ở vị trí ưu tiên và duy nhất. C̣n họ, lại xem bạn như một trong số những sự lựa chọn bao gồm: giải trí, công việc, nhậu nhẹt, bạn bè, và một tỉ thứ khác trên đời. Cảm giác ấy sẽ ra sao?
VietBF@sưu tập