Tôi có một bé học cấp hai, một bé mới sinh ba tháng, vợ chồng lương ngang nhau, tiền lương gom chung, thu chi rõ ràng.
Nhà đang ở là mẹ vợ mua đứng tên hai vợ chồng, chúng tôi không dư dả nhiều nhưng có kế hoạch nên kinh tế không khó khăn. Kế hoạch ban đầu tôi chỉ định một con vì biết chồng vô tư. Sức khỏe và thời gian tôi không đủ để vừa đi làm vừa chăm con, làm việc nhà. Chồng cơ bản là ổn, hợp nói chuyện, thương con, thông minh, có điều thích uống rượu, bừa bộn, ở dơ, không thích có người giúp việc. Sau chồng năn nỉ nhiều, bảo sinh con thì nhà chồng sẽ phụ vì mẹ tôi không ở trong nước, bố đã mất.
Khi sinh bé thứ hai, mẹ không phụ tôi được vì đi làm xa, mỗi tháng cho mấy triệu đồng để thuê giúp việc. Bố mẹ chồng trẻ khỏe, không đi làm nên chồng muốn bố mẹ phụ một thời gian dù tôi bảo vợ chồng tự lo được. Tôi chăm con, anh làm việc nhà. Nhưng do quen việc vợ làm hết việc nhà nên chồng thấy nặng nhọc, cuối cùng bố mẹ chồng xuống phụ. Số tiền mẹ cho, tôi gửi tặng bố mẹ chồng. Việc tôi vẫn vậy, một mình chăm con cả đêm, hơn ba tháng ngày nào tôi cũng chỉ ngủ bốn, năm tiếng, sáng nhờ chồng bế giùm con hai tiếng để ngủ lấy sức. Tối nào chồng với bố chồng cũng uống rượu, nói chuyện rồi đi ngủ, sáng hôm sau không dậy nổi, tôi vừa ngủ vừa canh con.
Những tưởng tôi có hạnh phúc, cuộc sống bình yên nhưng không, chồng biến thành con người khác, vô cảm, ích kỷ, tiếc tiền, keo kiệt, thô tục.
Tuần này con quấy hơn vì vào wonder week (tuần khủng hoảng của trẻ con), dặn trước chồng uống ít thôi sáng phụ vợ, tôi đuối lắm rồi, nhưng anh lại quá chén, sáng ráng gồng hơn tiếng, tôi quá mệt nên kêu chồng bế phụ thì bị anh chửi tục, xưng mày tao, chửi gia đình tôi. Quá uất ức, tôi đổ bình rượu, bảo bỏ rượu chăm con. Anh lao vào đánh, bạt tai tôi tới tấp, bảo tôi ngu, đạp đổ niềm vui, có nhà chồng phụ mà không biết điều, ngon thì kêu mẹ đẻ về chăm.
Giờ tôi rất hối hận khi tin lời chồng hứa sẽ thay đổi như bỏ hút thuốc, ít nhậu vì con. Con vẫn là điều hạnh phúc nhất đời tôi. Mong nhận được sự chia sẻ của các bạn.
VietBF©sưu tập
|