Mẹ bị bệnh rất nặng rồi mất...!
Hôm đi đưa tang Mẹ...! Cha không khóc..., chỉ lặng lẽ quỳ xuống hai tay ôm ṿng qua nắp, vuốt vuốt nhẹ nhàng và cúi hôn nhẹ lên quan tài Mẹ thầm th́ nói:
-Ḿnh cứ yên tâm an nghỉ nha...! Các con để anh lo...!
Mẹ ra đi để lại cho Cha ba đứa con: Lan 12 tuổi, Mai 8 tuổi và thằng Út vừa mới lên 4 tuổi đầu...!
Vậy mà Cha vẫn lo lắng các con thật trọn vẹn được.
Đi làm về, dù rất mệt mỏi, Cha cũng lo nấu cơm làm cá cho các con ăn. Xong th́ giặt quần áo và dọn dẹp nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, trong lúc các con làm bài, học bài...! Cuối tuần, Cha đi chợ mua nhiều đồ ăn, làm sẵn vài món ăn để vào tủ lạnh. Cha không c̣n thời giờ để uống cà phê với bạn bè của ḿnh nữa...!
Trong xóm, có nhiều người khuyên Cha nên t́m một phụ nữ để cùng ông chăm sóc phụ đỡ cho các con....!
Cha chỉ cười:
-Đợi các con nó học xong đại học rồi tính cũng được...
Thời gian trôi qua nhanh thật. Mấy chốc Lan và Mau đă hoàn thành xong Cử nhân, có chồng sinh con, có cuộc sống riêng tư ổn định. Thằng Út Tuấn cũng tốt nghiệp xong đại học...!
Cha vui lắm, ông gọi các con về nhà để làm mâm cơm cúng Mẹ...!
Khi mâm cơm, trái cây và ba nén tâm nhanh đốt lên trên bàn thờ...!
Lúc nầy mới thấy Cha khóc, nước mắt ràn rụa rồi ôm ngực ho ra má.u rũ rượi…!
Các con hốt hoảng đưa Cha vào bịnh viện để cứu chữa...! Bịnh viện xem bịnh t́nh của Cha..., khuyên các con đem về nhà cho... ấm cúng...!
Xe đưa Cha về nhà... Cha nằm trên bộ ván, mắt ngó nh́n di ảnh người vợ thân yêu, nước mắt chảy dài trên má, lặng lẽ vẫy tay cho các con đến gần, Cha th́ thào:
-Cha sắp đi thêm bước nữa rồi đây...! Cha đi t́m nơi để về với Mẹ..! Các con nhớ phải yêu thương và đùm bọc lẫn nhau...! Nhớ đó...!
VietBF@sưu tập
|