.. "An, một kẻ mù ḷa như cô báo hại con trai tôi suốt ba năm, sao cô c̣n chưa chết đi nữa!”
Giọng nói sắc bén, cay nghiệt vọng tới từ trong điện thoại, lông mi An run lên, trong đôi mắt xinh đẹp như hoa đào không có tia sáng nào.
Cô là một người mù, lấy Quân đă ba năm. Mẹ Quân chưa bao giờ thích cô và luôn xem cô là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Tuy rằng họ đă chuyển ra khỏi nhà họ Hoắc, mỗi ngày bà ta vẫn gọi điện đến xỉ vả cô.
Ba năm qua, v́ bà ấy là mẹ của Quân, nên dù lời nói có khó nghe cỡ nào cô cũng chịu đựng. Nhưng hôm nay, cô không định nhẫn nhịn nữa.
An cười khẩy một tiếng: “Bà Quân, năm đó là con trai bà muốn cưới tôi, bà có bản lĩnh th́ đi t́m con trai ḿnh đi, chỉ cần có thể thuyết phục anh ta nói ly hôn, tôi sẽ dứt khoát dọn đồ đi ngay.
Bà không có can đảm đi t́m con trai, bắt nạt người mù như tôi rất có cảm giác chiến thắng sao?”
Mẹ Quân không ngờ An luôn chịu đựng suốt ba năm qua lại dám nói ra những lời này, bà ta tức giận tới mặt mày xanh mét đang định mắng cô, vừa mới mắng được một chữ.
An nghe thấy tiếng xe ô tô từ ngoài cửa vọng vào th́ dứt khoát cúp điện thoại.
Khi cô vừa cất di động, cửa lớn bị đẩy vào thật mạnh.
An hơi rụt người lại v́ lạnh, cô nh́n ra ngoài cửa bằng đôi mắt trống rỗng: “Quân, là anh hả?”
Thân h́nh cao lớn của Quân bước tới gần cô, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo vô t́nh giống như băng tuyết tích tụ: “Em gọi tôi về làm ǵ? Ở công ty c̣n có việc bận, nói ngắn gọn thôi.”
Giọng nói của anh tràn đầy mất kiên nhẫn, trái tim An giống như bị nhồi bông, đau đớn khó chịu. Sự chán ghét của anh tỏ ra quá rơ ràng, sao trước đây cô không nhận ra?
Cô cắn chặt môi dưới, hồi lâu sau, cô rốt cuộc mở miệng nói:
“Quân, chúng ta ly hôn đi!”
Không ngờ cô sẽ nói ra câu này, Quân đột ngột nh́n về phía cô, môi mím chặt.
“An, em đừng quậy nữa, thu hồi những lời này đi. Tôi có thể xem như em chưa từng nói ǵ.”
Một câu quá đỗi nhẹ nhàng khiến trong ḷng An bùng lên lửa giận vô h́nh:
“Quân, anh cho rằng tôi đang quậy sao?”
Nét mặt cô rất tức giận, cô chợt duỗi hai cánh tay trắng nơn của ḿnh.
Làn da của An rất trắng, bị gió lạnh thổi một chút cũng xanh tím cả lên, điều khiến người ta chú ư là những lỗ kim chi chít trên cánh tay cô, chỉ nh́n thôi cũng thấy giật ḿnh.
“Quân à, ba năm qua, cách một khoảng thời gian anh lại dẫn tôi đi bệnh viện rút máu. Rất nhiều lần tôi tự nhủ với ḷng ḿnh anh quan tâm tôi, là anh yêu tôi và lo lắng cho sức khỏe của tôi. Tôi thật không ngờ anh vẫn luôn lừa gạt tôi, bắt nạt tôi là người mù ḷa, ba năm qua lấy máu của tôi để truyền cho người yêu cũ.”
Khi An nói chuyện, bờ môi cô run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run run:
“Suốt ba năm ṛng ră chưa từng ngừng nghỉ, người phụ nữ tên Hà kia ở trong ḷng anh quan trọng như vậy sao?”
Quân bắt gặp những vết sẹo chi chít trên cánh tay cô, chẳng hiểu sao trái tim anh co rút đau đớn dữ dội, thế nhưng nhanh chóng bị sự chán ghét áp chế. Anh dời mắt sang chỗ khác, chất vấn cô:
“Sao em biết được những điều này, ai nói em biết?”
“Anh đừng quan tâm làm sao tôi biết được.”
An lấy một tờ giấy ra, sau đó đặt mạnh lên bàn trà:
“Đây là đơn ly hôn, anh kư đi!”
Quân mở ra, trên tài liệu viết chỉ cần anh đồng ư ly hôn, cô sẵn sàng dọn ra khỏi nhà.
V́ muốn ly hôn với anh, cô không cần cái ǵ cả. Quân cười khẩy một tiếng:
“An, tôi vốn dĩ vẫn muốn gạt cô. Hiện giờ, nếu cô đă biết, tôi sẽ nói sự thật cho cô biết.”
Anh nói xong chợt bước qua nâng cằm cô lên, nh́n khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo, cuối cùng dời lên đôi mắt không có thần thái của cô.
“Ba năm trước bố cô say rượu lái xe, hại Hà trở thành người thực vật nằm viện suốt ba năm vẫn chưa tỉnh lại. Đây là cô nợ cô ấy!”
Nghe hết những lời này, máu toàn thân An như thể đông cứng lại, cô vô thức phản bác:
“Không, không đúng, bố tôi không có uống rượu lái xe, không thể nào!”
Bởi v́ cô hơi kích động nên giọng nói xen lẫn nức nở, thân thể gầy yếu không ngừng run rẩy, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tuyết.
Quân trừng mắt nh́n cô, lạnh lùng nói:
“An, cô giả vờ đáng thương làm ǵ, nếu không uống rượu tại sao lúc xét nghiệm thi thể lại thấy lượng cồn lớn trong máu của ông ta? An, chứng cứ đă vô cùng xác thực, cô c̣n muốn ngụy biện thay người bố nát rượu của ḿnh nữa à? Ngoan cố vô ích!”
“Nếu không phải cô và Hà có chung nhóm máu, một kẻ mù ḷa như cô ngay cả liếc mắt một cái tôi cũng cảm thấy chán ghét. Chỉ là một cuộc trả thù thôi mà cô tưởng là thật, đúng là nực cười!”
Những câu này khiến máu trên mặt An như bị rút sạch.
Cô bàng hoàng lùi về phía sau vài bước, v́ không nh́n thấy đường nên bị vấp ghế ngă xuống đất. Lần này ngă quá mạnh, cô giống như một con cá sắp chết, ṃ mẫm ngọ nguậy hồi lâu vẫn chưa đứng lên được.
Quân lạnh lùng nh́n cô, không có ư đỡ cô dậy, trong giọng nói tràn ngập mỉa mai:
“An, cô hoàn toàn không có tư cách yêu cầu tôi ly hôn, bố nợ th́ con trả, sau này cô phải tiếp tục truyền máu cho Hà đến khi cô ấy tỉnh lại…”
Đôi mắt của An đột nhiên đỏ lên, sự thật bị vạch trần, cô mới biết được Quân c̣n độc ác hơn cô tưởng.
Cô vịn chiếc ghế chậm răi đứng dậy, toàn thân lấm lem, mặc dù cô không nh́n thấy nhưng cô biết bây giờ ḿnh nhếch nhác lắm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An rưng rưng, cô quật cường nói ra yêu cầu.
“Quân, anh muốn tôi truyền máu cho cô ta cũng được. Tôi chỉ muốn anh ly hôn với tôi!”
An lớn tiếng nói ra điều này, cố gắng kiềm nén khó chịu trong ḷng:
“Chỉ cần anh ly hôn, cô ta cần bao nhiêu máu, tôi truyền cho cô ta bấy nhiêu!”
Cô có thể chịu đựng sự chán ghét khi truyền máu cho người phụ nữ kia, nhưng cô không muốn dùng thân phận vợ của Quân để chịu nhục nhă như vậy.
Quân cười mỉa, bước đến gần cô.
Tuy rằng là một người mù, có điều An rất đẹp, ngũ quan vừa xinh đẹp lại quyến rũ, quần áo rộng thùng th́nh cũng không che được dáng người kiều diễm của cô. Dáng vẻ run rẩy ấy khiến anh nhớ tới mỗi đêm phóng túng suốt ba năm qua.
Yết hầu của Quân trượt lên trượt xuống, giọng nói khàn khàn mang theo cảm xúc lạ lẫm: “Chậc, tôi không thích ly hôn th́ phải làm sao? Ba năm qua, biểu hiện trên giường của cô làm tôi rất hài ḷng.”
An không thấy đường nhưng thính giác rất nhanh nhạy, biết anh đă động t́nh, hai tay cô ôm trước ngực, nh́n anh bằng ánh mắt cảnh giác:
“Anh, anh đừng đụng vào tôi!”
Giọng điệu mang theo chút chán ghét và cảnh giác hoàn toàn chọc giận Quân, anh dứt khoát kéo cô lên giường, dốc sức đè xuống, liên tục đ̣i hỏi cô như muốn phát tiết lửa giận trong ḷng.
An nhíu mày bị động thừa nhận thế tiến công của anh, khi t́nh nồng lên tới đỉnh điểm, ngón tay thon dài trắng nón của cô sờ lên khuôn mặt anh, từ chân mày tới khóe môi, khắc sâu gương mặt anh vào trong tim ḿnh.
Lần cuối cùng, cô tự cảnh cáo bản thân rằng từ nay về sau phải thu hồi trái tim, đừng bao giờ yêu người ḿnh không nên yêu nữa.
(Đă có trọn bộ. Vào fb e đọc trọn bộ ạ. Kết bạn và nhắn tin cho e nhé!)
Hồi lâu sau, Quân từ trên giường đứng dậy, nh́n An giống như búp bê rách nát, cười lạnh:
“Tôi c̣n tưởng rằng cô khí phách đến cỡ nào, thật đê tiện!”
Đang chuẩn bị mặc quần áo rời đi, chuông điện thoại của Quân chợt vang lên:
“Alo… Cái ǵ? Hà tỉnh rồi! Được, tôi lập tức đến ngay!”+
VietBF@sưu tập
|
|