Cơ quan Hợp tác quốc tế Nhật Bản (JICA) vừa cung cấp khoản vay ODA cho Việt Nam trị giá hơn 10.670 tỷ đồng cho 3 dự án.
Tin được tung ra trên trang nhất của các báo đảng, như một thắng lợi quan trọng trong quan hệ kinh tế của Việt Nam với Nhật Bản.
Dân t́nh sung sướng hùa theo “Cảm ơn sự giúp đỡ của các bạn Nhật Bản” “Tin vui quá”….
Có dân tộc nào như thế?
Thực tại - tương lai.
Niềm vui - nỗi buồn.
Hạnh phúc- đau khổ.
Tự hào - nỗi nhục.
……………………….
Tất cả chung sống “hẩu lốn” với nhau chẳng phân biệt đâu là chân lư, đâu là lẽ phải, mọi giá trị đang bị đảo lộn - chỉ v́ thiếu tiền.
Nghe đến cái vốn vay ODA đáng ra phải “choáng” phải thấy kinh hăi. Sao lại vui, phải hàm ơn hạ ḿnh đến thế?
Việt Nam c̣n phải “hóng” nguồn vốn ODA nghĩa là vẫn nằm trong các quốc gia đang và kém phát triển.
Bản chất của ODA chính là nợ. Đă là nợ th́ phải trả, thế hệ này không trả được th́ thế hệ sau phải phải trả. Không trả bằng h́nh thức này th́ phải trả bằng h́nh thức khác
Nhận ODA sẽ phải chịu ràng buộc theo những điều kiện của nước cho vay, và thường sẽ gắn với lợi ích của họ.
Ví dụ: Họ cho vay nhưng phải mua hàng hoá, lựa chọn nhà thầu do họ chỉ định theo giá ngất ngưởng, lợi nhuận họ thu được cao gấp nhiều lần với việc lăi suất cho vay thấp.
Ngoài ra, không sử dụng hiệu quả ODA có thể tạo nên sự tăng trưởng nhất thời nhưng sau một thời gian lại lâm vào ṿng nợ nần do không có khả năng trả nợ gốc, lẫn lăi.
Sao lại vui, lại tự hào đến thế?
Từ nay đến năm 2035 thời gian bằng 2 cái “đại hội” chứ mấy, giấc mơ trở thành “nước công nghiệp hiện đại, hướng tới thịnh vượng, sáng tạo, công bằng và dân chủ” có lẽ nào sẽ thành hiện thực bằng những đồng vốn ODA?
Nếu đúng vậy xin hô:
ODA muôn năm, Nước Nhật muôn năm!