Bây giờ chúng ta chuyển sang vấn đề thứ ba - vị chủ tịch công đoàn nói - Chúng ta sẽ xem xét phản ảnh của bên Quỹ hội họa là cơ quan chúng ta đang xây tổ ấm cho tư tưởng hướng ngoại, cụ thể là đồng chí Mariamov.
Trước tiên, đề nghị đồng chí Mariamov đứng lên tŕnh bày ư kiến của ḿnh.
Mariamov, kế toán của cơ quan, đứng lên, một tay găi sau gáy.
- Đứng trước các vị là nhân viên kế toán của Cục Vật tư, Bộ Văn hóa, luôn đóng công đoàn phí đầy đủ, c̣n bây giờ lại c̣n là người xây tổ...
Tôi sẽ nói rơ sự thể. Năm ngoái chúng ta có quan hệ với bộ phận tài chính của Quỹ hội họa. Chúng ta đă chuyển làm nhiều đợt tổng cộng gần 2 tấn vải để vẽ tranh.
Tôi có gọi điện cho đồng nghiệp bên đó nói là: “Chủ tịch công đoàn bên tôi khó thuyết phục quá, ông ta nhất định không cấp cho tôi phiếu nghỉ mát, trong khi tôi bị bệnh áp huyết cao. Chỗ đồng nghiệp với nhau, anh có thể giúp tôi không?”.
- Đề nghị không được công kích. Tôi chỉ nói là hết phiếu thôi - chủ tịch công đoàn xen vào.
- Có thể, nhưng chính v́ thế mà tôi đang bị lên án. Tháng trước, kế toán bên đó gọi lại cho tôi: “Anh chuẩn bị vali đi nhé. Tôi đă t́m cho anh được một phiếu tham gia trại sáng tác.
Gọi là trại nhưng chỗ đó trên cả tuyệt vời: yên tĩnh, thoáng đăng, cỏ hoa rực rỡ khắp nơi. Nh́n từ hướng nào cũng thấy như tranh tĩnh vật. Lại c̣n có các họa sĩ từ khắp nơi đổ về, toàn là những người có danh tiếng. Đảm bảo với anh chuyến đi nghỉ này sẽ ngon không kém ǵ bánh kem “Surpris” nhé!”.
- Đề nghị không nói lan man - chủ tịch công đoàn lại lên tiếng.
- Tôi không nói lan man. Với cái cách mọi người đối xử với tôi như bây giờ th́ chỉ cần một chấm nhỏ cũng có thể biến thành một mảng màu. Tôi đi nghỉ ở trại sáng tác.
Một sáng nọ, phó giám đốc trại chạy tới t́m tôi: “Anh hăy vào kho nhận giá vẽ, cọ và hộp màu. Không biết ai đó đă thắc mắc nên sắp có đoàn kiểm tra tới. Anh hăy lên đồi kia, vẽ phong cảnh biển nhé”.
Tôi nh́n xung quanh, không thấy ai chơi bài như mọi khi mà tất cả đang chăm chú trước giá vẽ. Khi đoàn thanh tra tới chỗ tôi, họ im lặng một lúc rồi một người hỏi:
- Anh định thể hiện cái ǵ ở đây?
Tôi nhún vai:
- Th́... tranh tĩnh vật.
- Anh đă tiếp cận với hệ thống Itali à?
Tội thật thà trả lời:
- Đúng là thế, vừa phải thật đơn giản, vừa phải nhân đôi. Công việc của chúng tôi đ̣i hỏi như vậy.
Sau khi thảo luận mấy câu với nhau, họ bỏ đi. Tôi bèn xem những họa sĩ khác họ vẽ thế nào. Người này th́ vẽ biển giống như lọ mực bị đổ ra giấy, người kia th́ vẽ thuyền trông giống như những con gián. Họ tranh luận với nhau sôi nổi, đa số tự nhận tranh của ḿnh là độc đáo.
Nửa đêm, phó giám đốc trại chạy tới chỗ tôi đang ngủ, nói gấp gáp:
- Đoàn kiểm tra đề nghị những người lạ phải rời khỏi trại. Trường hợp của anh họ nói là theo trường phái trừu tượng cũng không được ở lại.
Thế là tôi phải ra về giữa chừng. Trên tàu, tôi thấy có hơn nửa số trại viên cũng phải ra về như tôi.
- Vậy anh đă nghỉ được mấy ngày? - ai đó hỏi Mariamov.
- Được bảy ngày, c̣n bảy ngày nữa mới hết hạn.
- Vậy đề nghị hăy cấp phiếu nghỉ cho kế toán Mariamov.
- Nhưng tôi đă nói là hết tất cả phiếu rồi c̣n ǵ - chủ tịch công đoàn nói.
- Bộ phận tài vụ của chúng ta cũng có quan hệ với bên Quỹ âm nhạc, hay ta nhờ bên đó giúp vậy. Chúng ta vẫn cung cấp giấy in sách nhạc cho họ đấy thôi.
- Theo tôi, chớ nên liều lĩnh, anh Mariamov đây cả đời có đụng tới piano bao giờ đâu - một người góp ư.
- Phải đấy, không khéo cả cơ quan lại mang tiếng.
- Vậy ta phải trả lời phản ảnh của Quỹ hội họa thế nào? - chủ tịch công đoàn đưa ra câu hỏi.
- Ta cứ nói chung chung, ví dụ như “đă nhận ra vấn đề... đă kiểm điểm sâu sắc... đă loại khỏi môi trường nghệ thuật...”.
Cuộc họp kết thúc, ai cũng thở phào nhẹ nhơm.
VietBF@sưu tập
|