Từ ngày qua Mỹ, hắn sống quanh quẩn ở California bằng nghề chuyên chở tư nhân. Nghĩa là ai cần ra phi trường đón, hay cần xe đưa đi khám bác sĩ, hay thậm chí đi nhậu về không dám lái xe th́ cứ gọi cho hắn. “ Lộc chuyên chở : Rẻ, tận tâm, kín đáo “.
Hắn không ngờ chính v́ cái sự kín đáo này mà có nhiều mối ở Việt Nam qua đều gọi hắn trước để đặt xe. Hầu hết các mối này là các đoàn cán bộ việt cộng qua Mỹ tham quan hay công tác. Thấy hắn ít nói lại uy tín đúng giờ giấc, họ thích lắm. Ngồi trên xe, có nhiều ông c̣n gạ hắn xem có mối nào làm đám cưới giả cho con cái họ được qua Mỹ th́ giới thiệu, tốn bao nhiêu cũng được, vô tư. Ai hắn cũng gật, bảo để xem xem. Thế là họ sướng điên lên, nhồi nhét vào túi hắn bao nhiêu là danh thiếp có số phôn của họ, toàn những chức vụ kêu loảng xoảng. Và khi về lại VN, họ rỉ tai nhau. Thế là đoàn nào sắp qua Mỹ cũng cứ “Lộc chuyên chở” mà gọi đặt xe trước.
Chẳng biết mấy ông công tác thế nào nhưng phần lớn các ông ấy thuê hắn là chỉ nhằm phục vụ các mục đích sau đây :
-Đi xem nhà : Có đoàn bao xe hắn suốt ba ngày trời chỉ để chạy ḷng ṿng xem các khu dân cư. Coi trinh sát bên ngoài cho biết thôi chứ chưa mua ngay đâu. Nhưng khu nào các ông cũng chê. Chở tới khu nhà hơn triệu đô la vẫn chưa vừa ư. Hắn bảo: Tiêu chuẩn mấy ông cao nhỉ ? Một ông cười, nhe nguyên cái hàm răng vẩu ra : Th́ cũng phải cố phấn đấu, hy sinh đời bố củng cố đời con. Hắn toan nói thằng quan nào cũng nghĩ như ông th́ bỏ mẹ đất nước, nhưng lại thôi. Làm ăn th́ phải giữ lấy cái mối.
-Gái gú : Có đoàn th́ máu gái, hỏi xem có chỗ nào mấy em Mỹ trắng ngon mắt một tí để cho các ông ấy “ trả thù dân tộc”. Hắn bảo : Cái này không được. Bị bắt ra toà rắc rối lắm. Xem vũ thoát y th́ được, nhưng nhớ đừng đụng vào người mấy cô ấy, sẽ bị bảo vệ ném ra cửa. Mấy ông ấy coi xong ra chê vũ nữ Mỹ con nào cũng già, chê vú bé như hai quả quít, không bằng gái Việt. Hôm sau hắn chở đi cà phê Lú. Ở đây các cô tiếp viên VN ăn mặc hết sức mát mẻ, lại trẻ trung. Các ông ấy xem chừng thích thú lắm, mặt ai cũng hiện lên nét ngu ngu, lú lú...Và các ông thi nhau bo đẹp, đến nỗi có cô phải ngạc nhiên nh́n kỹ xem các vị khách này là ai mà xộp thế. Nhưng đến chiều, ghé ăn phở, 10 đồng một tô các ông kêu đắt và lờ đi không cho người hầu bàn tiền tip. Hắn phải tươi cười, lén móc tiền túi bỏ tip lên bàn. Làm ăn phải giữ lấy cái mối.
-Đi mua sắm : H́nh như ông nào cũng có một danh sách dài những thứ vợ dặn phải mua. Các ông ấy xài toàn giấy 100 đô bó lại với nhau thành một cục. Nhưng cũng có ông không mua mà dở tṛ ăn cắp. Lần đó, một ông dấu cặp kính mát hàng hiệu của Ư vào bụng, vừa ra khỏi cửa th́ bị bắt. V́ là đi chung đoàn nên tất cả được mời vào văn pḥng giải quyết. Cũng may gặp tay quản lư (manager) hôm đó cũng dễ dăi. Ông ta nói nếu ai ăn cắp cái ǵ yêu cầu tự giác bỏ lên bàn, và nếu vẫn thấy thích món đồ đó cứ việc bỏ tiền ra mua, ông hứa sẽ bỏ qua. C̣n để khám xét thấy th́ chắc chắn sẽ bị truy tố.
Sau khi nghe hắn dịch lại, tay cán bộ ăn cắp mặt đang tái mét, run run tự nguyện rút từ trong bụng ra thêm hai lố quần lót phụ nữ đặt hết lên bàn: Những mảnh vải bé tí, xinh xinh, đủ các màu, trắng hột gà, xanh nhạt, xanh da trời, đỏ, tím, hồng đậm, hồng phấn...trông rất bắt mắt. Cuối cùng, để thoát hiểm, tay cán bộ chịu bỏ tiền ra mua cặp kính mát , c̣n mớ quần lót định ăn cắp để tặng cho bồ nhí đành bỏ lại, không th́ về vợ nó xem hoá đơn, nó phát hiện ra, nó giết.
Trên đường về, ông trưởng đoàn xuống giọng nhỏ nhẹ bảo hắn : Chuyện vừa qua là cũng chẳng ai muốn, thôi anh cứ giữ kín cho nhé. Hắn cười : Mấy cái vụ này tôi c̣n lạ ǵ nữa ? Mười đoàn th́ hết năm đoàn ăn cắp rồi, nhưng có bao giờ tôi tiết lộ cho ai biết đâu, các ông cứ yên tâm. Thế là mấy ông vui vẻ trở lại, bắt đầu phét lác khoe khoang về những chuyến xuất ngoại của ḿnh trong quá khứ, nào Nhật Bản, nào Anh Quốc...Hắn thây kệ, chỉ chuyên tâm lái xe, bụng rất khinh bọn quan chức chỉ ăn hại tiền thuế của dân này, nhưng thôi, làm ăn th́ phải giữ lấy cái mối.
Loc Duong
Đất nhà nó cướp tiêu tan
Lề đường xó chợ dân oan lệ sầu
Thiên đường quan hứa ở đâu
Người dân nay chỉ hầm cầu tạm nương
Mảnh đời chăn chiếu bờ mương
Bới ăn rác thải mắt vương lệ dài
Tham quan một lũ quái thai
Lột dân dân khổ tương lai tiêu đời
Khóc cho cuộc sống thế thời
Người nằm bụi cát khỉ ngồi lầu cao
Bao năm nước mắt tuôn trào
Dân tôi có được chút nào ấm êm
Lệ buồn tiếng khóc thâu đêm
Thiên đàng chủ nghĩa chôn thêm dân lành
Trị cai bởi lũ lưu manh
Tương lai đất nước sắp thành mồ sâu !
Gia tài một bó quẩy sau lưng
Chẳng dép quần không lội giữa rừng
Thiếu gạo mất nhà đành bỏ xứ
Tang thương cuộc sống lệ rưng rưng
Một đời bất hạnh trẻ miền núi
Mỏi gối cuồng chân bước chẳng ngừng
Gian khổ chơi vơi trong băo tố
Hạt cơm manh áo máu trộn bưng !
Gió xuân phủ bụi nặng vai
Cọng rau héo úa lệ dài tuổi thơ
Miếng ăn thân ră trông chờ
Lề đường ngồi bán mắt mờ cơn đau
Tuổi thơ nặng vác u sầu
Tiếng cười thắt nghẹn nuốt câu đói nghèo
Bụng c̣n vắng tiếng cơm reo
Xuân về không gạo thêm đeo nỗi buồn
T́m ăn đau buốt tâm hồn
Thiên đàng vụt c.hết tắt nguồn tương lai
Nỗi đau nối tiếp ngày dài
Phụ cha giúp mẹ miệt mài t́m ăn
Bụi đường sương gió xả lăn
Thân gầy một kiếp nhọc nhằn thê lương
Đời con hạnh phúc thiên đường
Bó rau trái bí t́m phương sống c̣n
Tương lai kéo kiếp bồ ḥn
Lề đường kiếm gạo mỏi ṃn nuôi thân
Môi trường xă hội phi nhân
Dân nghèo khô héo ph́ thân quan giàu
Dân đau mặc mẹ dân đau
Quan tham quan đỏ thi nhau hốt vàng !
(xuanngocnguyen)