Người xưa thường nói: “nhân chi sơ, tính bản thiện”, nghĩa là bản tính nguyên sơ của mỗi người trong chúng ta đều là lương thiện. Chúng ta thường thấy mỗi đứa trẻ khi mới sinh ra đều đẹp tựa thiên thần, ai cũng muốn bế, ai cũng muốn âu yếm, không ai nỡ ghét bỏ.
(Ảnh: Ddimitrova, Pixabay, Pixabay License)
Nhưng rồi đứa trẻ đó lớn lên, tiếp xúc với xă hội hiện đại, tiền bạc sẽ khiến nó trở nên tham lam, danh vọng sẽ khiến nó trở nên đố kỵ, mâu thuẫn giữa người với người sẽ khiến nó tranh đấu ngược xuôi… Không ai c̣n thấy được sự hồn nhiên trong sáng thuở nào nữa.
Rốt cuộc những bức tường vô h́nh nhưng mạnh mẽ đă h́nh thành và bao bọc nó vào trong, khiến cuộc sống của nó trở nên mệt mỏi, đầy nhọc nhằn, tâm ư nguội lạnh. Có những lúc nó cũng muốn bứt khỏi hiện thực, nhưng người ta một khi đă ở giữa ḍng rồi th́ sẽ bị cuốn theo, không c̣n có thể tự chủ được nữa.
Ngày tháng qua đi, cuộc đời của nó cũng không bạc. Nó dành dụm được tiền, mua được nhà, lập gia thất, nhưng rồi càng có được th́ nó lại càng sợ mất đi, càng sở hữu th́ nó lại càng truy cầu thêm nữa. Cuộc sống mệt mỏi cứ tiếp nối, để lại cho nó một cơ thể già yếu.
Đến khi nằm trên giường bệnh rồi, nó mới có thể tĩnh tâm lại, suy nghĩ về quá khứ, và chợt nhận ra rằng cả đời ḿnh, nó vẫn luôn bị nhốt trong những bức tường vô h́nh do nội tâm của ḿnh tạo ra – Một nhà tù mà chẳng mấy ai có thể thoát được.
Nhưng lúc này nó đă sắp ĺa đời…
Liệu có bao nhiêu người trong chúng ta như nó? Phấn đấu ngược xuôi, để rồi nhận lại là bệnh tật và sự cô đơn?
Người xưa có câu: “Cao ốc ngàn gian, đêm nằm ngủ cũng không quá hai mét, ruộng tốt vạn khoảnh, ngày ăn cũng không quá ba bữa”. Sống thiện lương, thuận trời thuận đất, giữ ǵn đạo đức, th́ mới không phải tranh đấu ngược xuôi. Sống bằng ḷng với phúc phận, trời cho thứ ǵ, vui ḷng hưởng thứ đó, th́ mới không so sánh thiệt hơn. Sống biết giữ ǵn đạo đức, xă hội thuận ḥa, th́ mới có cảnh nhà nhà không cần khóa cửa.
Lăo Tử giảng: “Tri túc chi túc, hằng túc hĩ”. Người thiện tâm không tham lam oán thán th́ vĩnh viễn không thiếu thứ ǵ. Biết đủ th́ người nghèo khổ cũng vui, không biết đủ th́ người giàu sang cũng u buồn. Nhà tù lớn nhất của một người chính là nội tâm của người ấy.
Hy Vọng
|