"Tôi vừa cất giọng lên ca một câu, toàn bộ người trong trong đoàn đang ngủ phải bật dậy" - NSƯT Diệu Hiền nói.
Vừa, tại chương tŕnh Chuyến xe kư ức, nghệ sĩ ưu tú Diệu Hiền đă tâm sự về bước đầu đi hát của cô.
Tôi không về, chỉ ngồi khóc
Nhà tôi ngày đó nghèo, lại tới 7 anh chị em nên tôi không được đi học, không biết chữ. Nhưng tôi lại rất mê hát cải lương, nên mới xin má cho đi theo đoàn cải lương để học hát nhưng má không chịu.
Tôi năn nỉ má tới nhiều năm trời cũng không được. Một hôm, má giận quá mới ném ra hai bộ quần áo, bảo tôi muốn đi đâu th́ đi. Tôi liều ḿnh cầm quần áo đi luôn. Năm đó, tôi mới 14 tuổi.
Lúc đó, tôi quyết tâm phải đi v́ không thể sống trong cái nghèo măi được, c̣n không có nhà mà ở, phải chen chúc ở trên ghe, ch́m lúc nào không biết.
Tôi đi măi tới Phú Nhuận th́ thấy một cái đ́nh đang có đám người tập tuồng. Tôi tới gần hơn mới biết là đoàn Hoa Lan Xuân Liễu, ông bầu là chú Bảy Xuân Liễu đang ngồi viết cái ǵ đó trên bàn.
Tôi đợi đoàn tập xong rồi leo lên sân khấu nói: "Chú ơi, chú cho con xin đi theo gánh hát với".
Ông bầu nh́n tôi rồi ngạc nhiên thốt lên: "Mày ở đâu ra mà đ̣i theo gánh hát vậy? Nh́n mày vừa đen vừa ốm nhắt th́ hát kiểu ǵ?".
Nói rồi, ông ấy bỏ đi, mặc tôi ngồi lại. Một chị trong đoàn tên Huệ thương tôi mới hỏi han rồi cho tôi đi theo để trông con giúp chị ấy. Tôi chỉ cần được theo gánh hát là mừng rồi nên đồng ư vội. Tôi nhớ má lắm nhưng quyết không về, chỉ ngồi khóc cho đă rồi thôi.
Bầu đoàn cắt cả tôi lẫn ông ấy 5 ngày lương
Tôi đi được hơn một tháng th́ đoàn hát tan ră. Trong đoàn khi ấy có chị Cúc là đệ tử của ông vũ sư Minh Cao. Ông ấy đang về thành phố tuyển sinh một đoàn vũ nữ. Chị ấy rủ tôi đi theo và tôi theo chị ấy luôn.
Tôi và chị ấy đi xe lửa ra Tuy Ḥa để gia nhập đoàn Hoa sen của ông Minh Cao đó. Ông ấy nh́n thấy tôi cũng thốt lên: "Con nhỏ này vừa đen vừa ốm nhom, đứng có bằng ai đâu mà vào đây, múa với ai?".
May quá, có anh Thành bên vũ nam thấy thế mới ra nói đỡ: "Nó ốm như vậy con đỡ nó mới dễ. Thầy cứ để nó bắt cặp với con rồi con kèm nó".
Ông thầy đồng ư, thế là tôi được vào đoàn để học múa. Tối đến, tôi được vào vai tỳ nữ để lên sân khấu. Một ngày nọ, tôi được danh hài Khả Năng kêu ra làm lính. Tôi cũng ra sân khấu, ôm súng bắn này nọ, dần dần rồi quen.
Ông Khả Năng diễn cảnh chết xong nằm đè lên tôi. Tôi tức quá nhưng không làm ǵ được, mới lấy móng tay cào dưới lưng, khiến ông ấy không chịu nổi phải ngọ ngậy. Diễn xong, bầu đoàn cắt cả tôi lẫn ông ấy 5 ngày lương v́ diễn thiếu nghiêm túc.
Ông Khả Năng mê chị Cúc vũ nữ kia nên ngày nào cũng lấy đàn ra chơi cho chị ấy hát rồi lấy cớ làm quen. Tôi ngồi sau nghe lén rồi đếm nhịp theo để tự cảm nhạc.
Một ngày nọ, chị Cúc không hứng nữa nên bỏ không hát. Tôi thấy ông ấy đang buồn nên bảo: "Chú ơi, chú đàn thử cho cháu ca đi". Ông ấy đồng ư và đàn cho tôi ca.
Tôi vừa cất giọng lên ca một câu, toàn bộ người trong trong đoàn đang ngủ phải bật dậy. Ai cũng ngạc nhiên. Kể từ đó, tôi được học ca theo đàn và bắt đầu đi theo con đường ca cải lương.
VietBF @ Sưu tầm