11/12
Sau giờ giải lao sáng qua, Bộ trưởng Nguyễn Kim Sơn trở lại phiên chất vấn như một người khác hẳn.
Hết bối rối, lấy lại được sự tự tin, Bộ trưởng Nguyễn Kim Sơn đă trả lời các câu hỏi khá rơ ràng, cụ thể và có phần thông minh hơn hẳn người tiền nhiệm.
Tuy nhiên có một câu trả lời của Bộ trưởng tôi thấy không đúng- đó là Bộ trưởng nhận hết trách nhiệm về ngành giáo dục trong việc để học sinh không thích học và học kém môn lịch sử.
Theo tôi, sự ứng xử với truyền thống, với lịch sử của lănh đạo, sự dùng người trong công tác cán bộ và sự tuyên truyền bất hợp lư là những nguyên nhân chính làm cho cả xă hội ta ít quan tâm tới truyền thống, tới lịch sử, rồi từ đó ảnh hưởng lớn tới học sinh (vấn đề này cần có chuyên đề riêng).
Tôi vẫn nhớ lần gặp riêng với Giám đốc ĐHQGHN Nguyễn Kim Sơn trước khi ông lên làm Bộ trưởng cách đây khoảng hơn ba năm.
Trong khi tôi chỉ nói chung chung với ông về t́nh h́nh Khoa Luật dưới quyền ông, th́ ông đă nói rất rơ với tôi rằng:
Nhiều người đă hết tuổi quản lư ở Khoa Luật, theo đúng quy định, phải thôi giữ chức vụ quản lư các trung tâm có tư cách pháp nhân thuộc Khoa, nhưng vẫn chưa giao trả trung tâm cho Khoa.
Ông nói là sẽ chỉ đạo giải quyết dứt điểm ngay.
Dù đă có chỉ đạo của ông, Khoa Luật dưới quyền ông vẫn lờ đi không chịu làm.
Cho đến giờ những tay đă từng làm lănh đạo Khoa vẫn khư khư ôm lấy mỗi người một trung tâm để vẫn được coi là cán bộ chủ chốt của Khoa trong khi các trung tâm đó không có hoạt động, cống hiến ǵ cho Khoa, đặc biệt là Trung tâm luật so sánh bị ôm ấp bởi ông nguyên Quyền Chủ nhiệm Khoa, PGS.TS. Trịnh Quốc Toản, và Trung tâm Leres bị ôm ấp bởi ông nguyên Phó Chủ nhiệm Khoa, PGS.TS. Nguyễn Ngọc Chí.
Nhiều anh em trẻ đi học tập, nghiên cứu ở nước ngoài về có bằng cấp cao, có khả năng làm việc và có ư thức cống hiến cho Khoa th́ hoàn toàn không được làm.
Đảng uỷ của Khoa dường như bị tê liệt trong chuyện này.
Đọc báo cách đây khoảng một năm, tôi xúc động v́ sự day dứt bởi một lời hứa của một cựu binh Mỹ.
Ông này đóng quân ở Hội An. Ông thích chơi với trẻ em. Ông đă hứa với một cậu bé là sẽ tặng cậu một chiếc đồng hồ trước một chuyến hành quân. Ông đă mua. Nhưng kế hoạch thay đổi, nên ông không quay về Hội An nữa. Ông đă mang theo cái đồng hồ đó mấy chục năm. Cách đây hơn một năm, ông quyết định sang Việt Nam du lịch để t́m cậu bé năm xưa đưa cho cậu cái đồng hồ đó.
Một người lính b́nh thường mà họ đă gánh nặng một lời hứa b́nh thường như vậy!
C̣n cán bộ của chúng ta th́ sao? Ai cũng mang nặng lời thề với dân, với nước, với Đảng, nhưng ai đă day dứt v́ những lời thề đó?
Tôi chỉ có một câu chất vấn duy nhất đó cho tất cả các cán bộ lănh đạo, quản lư!
B́nh Luận từ Facebook
Tiếng Dân
|