Con người học hỏi từ lúc sinh ra cho đến mất đi. Đúng là chúng ta biết nhiều chứ không không thể biết hết. Sau đây là 7 bài học cuộc sống khiến bạn hối tiếc v́ không biết sớm hơn.
Chúng ta thường sống như trên đời này không có ngày tận thế. Nhưng ngược lại, những người thông minh, họ lại sống như ngày mai là ngày tận thế.
-1-
Học tṛ hỏi thầy giáo đă già: “Con người ḱ lạ ở điểm nào ạ?”
Ông trả lời: “Khi c̣n nhỏ họ muốn lớn nhanh, sau này lại than thở mất đi tuổi thơ. Họ dùng sức khỏe để đổi lấy tiền bạc, không lâu sau đó lại muốn dùng tiền bạc để khôi phục sức khỏe. Họ không ngừng lo lắng cho tương lai, nhưng lại coi nhẹ hạnh phúc ở hiện tại.
V́ vậy, họ không sống ở hiện tại, mà cũng chẳng sống ở tương lai, họ sống như thể sẽ không bao giờ chết đi; đến khi cận kề cái chết, lại như thể chưa bao giờ được sống”.
-2-
Một cuộc khảo sát người trẻ cho thấy, con người chỉ có bảy lần cơ hội quyết định hướng đi cuộc đời, mỗi cơ hội cách nhau 7 năm, bắt đầu vào khoảng năm 25 tuổi, sau tuổi 75 sẽ không bao giờ c̣n cơ hội nữa.
Bảy lần cơ hội trong 50 năm này, lần đầu tiên không dễ dàng nắm bắt được, bởi v́ lúc đó chúng ta c̣n quá trẻ, lần cuối cùng cũng không cần phải nắm bắt, do đă quá già.
V́ thế chỉ c̣n lại năm lần, trong đó hai cơ hội, đôi khi v́ vô t́nh, đôi khi v́ thiếu quyết đoán, sợ hăi... mà vụt mất, cho nên trên thực tế chỉ có ba lần cơ hội mà thôi.
Vậy nên, hăy đảm bảo bạn phải biết nắm bắt thời cơ khi chúng đến.
-3-
Nếu vô t́nh làm mất 100 ngàn ở đâu đó, bạn sẽ bỏ tiền xe 200 ngàn để đi t́m lại 100 ngàn đó chứ?
Một câu hỏi... ngớ ngẩn, nhưng những điều tương tự lại xuất hiện liên tục trong cuộc sống: bị người khác mắng một câu, lại tốn bao nhiêu là th́ giờ để buồn bực; tức giận v́ một chuyện nào đó, lại làm những hành động hại người không lợi ḿnh, thậm chí tiêu hao tiền bạc chỉ để trả thù; mất đi t́nh cảm của một người, dù biết rơ mọi thứ không thể cứu văn, nhưng vẫn buồn bă suốt một thời gian dài.
- 4 -
Một giọt mực rơi xuống một ly nước lọc, ly nước này lập tức đổi màu, không thể uống nữa; giọt mực ḥa vào đại dương, đại dương vẫn một màu xanh thẳm. V́ sao vậy? Bởi v́ độ rộng lớn của chúng khác nhau!
Lúa càng non càng giương cao, lúa càng chín càng cúi đầu. V́ sao vậy? Bởi v́ giá trị của chúng không như nhau!
Dùng tâm hồn như đại dương để khoan dung với người khác; lấy tâm hồn như lúa chín để khiêm tốn về bản thân, hai điều này kết hợp lại với nhau, làm nên giá trị của một con người.
- 5 -
Thầy giáo hỏi: “Nếu như các tṛ muốn đun nước, lửa cháy nửa chừng th́ nhận ra không đủ củi, các tṛ sẽ làm thế nào?”
Có cậu tṛ nói là nhanh chóng đi t́m, có cậu bảo là đi mượn, có cậu lại bảo đi mua.
Thầy giáo nói: “Sao các tṛ không đổ bớt nước trong ấm đi?”
Nhiều việc trong cuộc sống không phải chúng ta muốn là được, có cho đi mới có nhận về.
-6-
Xưa thật là xưa, có một ông vua nọ, một hôm ông ta sai quân lính đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Xong, ông nấp vào một bụi cây gần đấy và theo dơi.
Lần lượt ông ta thấy, những thương nhân giàu có đi qua, rồi đến những cận thần của ông đi qua, nhưng không ai có ư định xê dịch tảng đá sang bên nhường chỗ cho lối đi cả, họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà vua v́ đă không cho người giữ sạch sẽ con đường.
Một lúc sau, nhà vua nh́n thấy một người nông dân đi tới với một xe rau cồng kềnh nặng trĩu. Nh́n thấy tảng đá, người nông dân liền ngừng xe và nhảy xuống đất, cố hết sức ḿnh ông ta đă đẩy được tảng đá sang bên kia vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm: “Thật không may nếu có ai đó không thấy mày và vấp phải, chắc là sẽ đau lắm đây”. Xong đâu đấy, khi người nông dân quay trở lại xe để tiếp tục đi, bỗng ông nh́n thấy một bao tiền to đùng đặt ngay chỗ mà ông đă di chuyển tảng đá. Đó là một món quà của đức vua cho người nào dịch chuyển được tảng đá.
-7-
Đă lâu lắm rồi, nhiều năm đă trôi qua, khi tôi c̣n là t́nh nguyện viên tại một bệnh viện, tôi có biết một cô gái nhỏ tên Liz - cô bé đang mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo.
Cơ hội sống sót duy nhất của cô là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của ḿnh, người đă vượt qua được cơn bạo bệnh tương tự một cách lạ thường nhờ những kháng thể đặc biệt trong cơ thể. Bác sĩ đă trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu đồng ư cho cô em gái những giọt máu của ḿnh. Lúc ấy, tôi đă nh́n thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặt bé nhỏ kia. Cuối cùng, với một hơi thở thật sâu và dứt khoát, cậu bé đă trả lời: “Cháu đồng ư làm điều đó để cứu em cháu”.
Nằm trên chiếc giường kế bên em gái để thuận tiện hơn cho việc truyền máu, cậu bé liếc nh́n em gái và đôi mắt ngời lên niềm vui khi thấy đôi má cô bé hồng lên theo từng giọt máu được truyền sang từ người cậu. Nhưng rồi, khuôn mặt cậu bỗng trở nên tái xanh đầy lo lắng, cậu bé ngước nh́n vị bác sĩ và hỏi với một giọng run run: “Cháu sẽ chết bây giờ phải không bác sĩ?” Th́ ra, cậu bé nhỏ của chúng ta đă nghĩ rằng cậu ta sẽ cho cô em gái tất cả máu trong người ḿnh để cứu cô bé và rồi cậu sẽ chết thay em ḿnh.