Lực lượng Mỹ đang ở sát sườn Triều Tiên. Mỹ không thể loại bỏ mọi cơ sở hạt nhân và lực lượng quân sự của Triều Tiên. Đây là trở ngại khiến Mỹ không thể đánh phủ đầu Triều Tiên.
Lực lượng Mỹ đang ở sát sườn Triều Tiên
Tổng thống Mỹ Donald Trump mới đây tuyên bố "chỉ có một điều có tác dụng với Triều Tiên", ám chỉ khả năng sử dụng biện pháp quân sự để giải quyết cuộc khủng hoảng tên lửa, hạt nhân với B́nh Nhưỡng. Tuy nhiên, ngay cả khi sử dụng vũ lực và tung đ̣n tấn công phủ đầu nhằm vào Triều Tiên, Mỹ cũng không bảo đảm loại bỏ được lực lượng hạt nhân đối phương trước khi họ tung đ̣n trả đũa, theo National Interest.
Chuyên gia quân sự Dave Majumdar cho rằng một khi quyết định tấn công, Washington có hai cách để loại bỏ mối đe dọa hạt nhân của B́nh Nhưỡng. Đầu tiên là tấn công thông thường, sử dụng tên lửa hành tŕnh nhằm vào các cơ sở hạt nhân cố định dựa trên tin tức t́nh báo. Giải pháp này bảo đảm khả năng phủ đầu bất ngờ, nhưng sẽ khó hủy diệt các bệ phóng di động và cơ sở hạt nhân kiên cố nằm sâu trong ḷng đất.
Ngay cả việc triển khai oanh tạc cơ tàng h́nh B-2 Spirit trang bị bom xuyên phá GBU-57A/B nặng 14 tấn cũng không đủ sức công phá những mục tiêu kiên cố nhất của Triều Tiên.
Bom GBU-57A/B có khả năng xuyên thủng lớp bê tông dày 60 m trước khi kích nổ đầu đạn nặng 2,4 tấn phá hủy để mọi thứ bên trong. Tuy nhiên, Triều Tiên đă xây dựng hàng loạt hầm ngầm trong ḷng núi ở độ sâu hơn 60 m. Mỹ cũng chỉ chế tạo 20 quả bom loại này, không đủ để hủy diệt hàng ngh́n căn cứ ngầm của đối phương.
Máy bay B-2 và bom xuyên phá GBU-57
Giải pháp thứ hai mang tính khả thi hơn là dùng vũ khí hạt nhân để loại bỏ các cơ sở hạt nhân Triều Tiên. Mỹ có kho vũ khí hạt nhân lớn, nhưng hầu hết được thiết kế để đối phó với Liên Xô trong thời Chiến tranh Lạnh. Tên lửa đạn đạo xuyên lục địa Minuteman III sẽ khó phát huy hiệu quả với địa h́nh nhiều đồi núi và vị trí địa lư của Triều Tiên,, bởi chúng phải bay qua không phận Nga và Trung Quốc để tới mục tiêu. Điều này sẽ gây nguy cơ chiến tranh hạt nhân giữa các cường quốc.
Việc Mỹ dùng tàu ngầm phóng tên lửa đạn đạo từ Thái B́nh Dương cũng khiến Trung Quốc bất an v́ nước này nằm sát Triều Tiên. Washington khó có thể thuyết phục Bắc Kinh rằng những tên lửa này không nhắm vào họ. Oanh tạc cơ B-2 vẫn là lựa chọn khả thi nhất để tung đ̣n hạt nhân vào Triều Tiên.
Để thực hiện đ̣n tấn công, máy bay B-2 sẽ phải xâm nhập không phận Triều Tiên, lựa chọn các cơ sở hạt nhân và tên lửa đạn đạo, sau đó ném bom nhiệt hạch B61, vũ khí hạt nhân duy nhất của ḍng B-2 vào thời điểm hiện tại. Tuy nhiên, ngay cả phương án này cũng đối mặt với nhiều hạn chế khi đối phó các mục tiêu ngầm.
"Vũ khí hạt nhân có hiệu quả khá hạn chế trong việc phá hủy hầm ngầm nằm tách biệt hoặc sâu trong ḷng đất. Đầu đạn B83 mạnh nhất trong kho hạt nhân Mỹ, với sức công phá tương đương 1,2 triệu tấn thuốc nổ TNT, có thể phá hủy hầm ngầm ở độ sâu khoảng 300 m. Tuy nhiên, Triều Tiên có thể dùng máy móc hiện đại để đào hầm ở độ sâu lớn hoặc trong ḷng núi đá, giúp chúng không bị ảnh hưởng bởi đ̣n tấn công hạt nhân", báo cáo năm 2005 của Hiệp hội Các nhà khoa học Có quan tâm (UCS) đánh giá.
Các bệ phóng di động của Triều Tiên là hiểm họa lớn nhất đối với Mỹ.
Ngay cả khi Mỹ hủy diệt được các cơ sở hạt nhân và tên lửa cố định, Triều Tiên vẫn c̣n có nhiều bệ phóng di động rất khó bị phát hiện. Trong chiến dịch Băo táp Sa mạc năm 1991, liên quân do Mỹ dẫn đầu từng gặp nhiều khó khăn trong việc xác định và tiêu diệt các bệ phóng tên lửa của Iraq, dù tham chiến ở địa h́nh sa mạc bằng phẳng. Địa h́nh đồi núi của Triều Tiên là nơi ẩn náu tuyệt vời cho bệ phóng di động, giúp nước này tung đ̣n trả đũa hạt nhân nhằm vào Mỹ và đồng minh.
Ngoài mối đe dọa từ đ̣n đáp trả của Triều Tiên, việc tung đ̣n tấn công phủ đầu cũng sẽ khiến Mỹ vấp phải sự phản đối trên trường quốc tế. Quan hệ liên minh với Nhật Bản và Hàn Quốc nhiều khả năng sẽ bị phá vỡ, đồng thời khiến Nga và Trung Quốc tức giận. Bởi vậy, lựa chọn tốt nhất với Washington là tiếp tục triển khai khí tài chiến lược để răn đe, kết hợp áp lực ngoại giao để yêu cầu B́nh Nhưỡng từ bỏ chương tŕnh hạt nhân, ông Majumdar nhận định.