Một bé gái 4 tuổi đă lỡ gọi 1 người đán ông là "ông già". Người mẹ chưa kịp nói đứa con th́ người đàn ông đă có phản ứng. Người mẹ đă phải “sững sờ”.
Cô bé Norah năm nay được 4 tuổi. Trái với số tuổi của ḿnh, Norah rất chững chạc, rất hay quan tâm, lo lắng cho mọi người.
Mẹ em - chị Tara Wood - cho biết, khi chị chở cô bé đến siêu thị để sắm sửa vài món cần thiết cho hôm sinh nhật 4 tuổi Norah, lúc ở trong băi đỗ xe, cô bé luôn dặn mẹ phải lái xe chậm, cẩn thận kẻo tông vào người khác.
Chị thuật lại lời con:
“Con thích người già bởi họ đi chậm hệt như con đi bộ chậm răi. Họ có làn da mềm mại hệt như da con. Họ sẽ sớm qua đời thế nên con phải yêu họ trước khi họ không c̣n nữa”.
Hai mẹ con ung dung lựa chọn những món cần thiết cho ngày sinh nhật và khi đi ngang quầy bánh ngọt, cô bé đă chọn cho ḿnh một chiếc bánh sinh nhật thật xinh xắn. Bất chợt, Norah nh́n chằm chằm vào ông cụ đứng kế bên với gương mặt khó chịu, ánh mắt nghiêm khắc.
“Chào ông già!”, cô bé nhanh nhảu mở lời.
“Hôm nay là sinh nhật của cháu đấy”. Chị Tara đứng như trời trồng, không biết phải nói như thế nào. Nói người khác già là một điều cực ḱ bất lịch sự, thiếu lễ phép, chị hiểu điều này nên trong đầu đang cố gắng suy nghĩ ra một lời xin lỗi thay cho con gái.
Thế nhưng khi chị chưa kịp nghĩ ra phải xin lỗi thế nào th́ ông cụ đă khiến chị rất bất ngờ khi nhẹ nhàng chào lại Norah:
“Ồ, xin chào cô bé. Hôm nay cháu tṛn mấy tuổi?”.
Vậy là hai ông cháu say sưa tṛ chuyện, hệt như hai người bạn cũ lâu ngày gặp lại. Tṛ chuyện chán chê, đă đến lúc cả hai phải chào nhau, mỗi người mỗi hướng tiếp tục mua sắm.
Thế nhưng cô bé Norah không dừng lại ở đây. Em năn nỉ mẹ cho chụp ảnh cùng ông như một món quà sinh nhật. Vậy là chị Tara phải chạy đuổi theo ông cụ để mời ông chụp ảnh cùng con ḿnh, trước khi ông rời khỏi siêu thị. Dĩ nhiên là ông chẳng thể nào từ chối lời đề nghị của cô bé đáng yêu.
Tay ông choàng qua đôi vai bé nhỏ của Norah, cô bé dành cho ông nụ hôn nhẹ lên má. Ông cụ nở nụ cười, nhẹ nhưng rất hạnh phúc.
Ông bảo với chị Tara:
“Đừng cảm ơn tôi. Lâu lắm rồi tôi mới có một ngày tuyệt vời như vậy”. Rồi ông quay sang nói với Norah:
“Cháu đă làm ông rất hạnh phúc, Norah à”.
Về nhà, chị Tara đă chia sẻ câu chuyện của ḿnh lên trang cá nhân. Và bất ngờ thay, một người bạn của chị đă nhận ra ông. Ông tên Dan.
Vợ ông mất cách hôm gặp Norah cũng được vài tháng. Từ khi vợ mất, ông rất cô đơn, luôn cảm thấy trống vắng, buồn bă. Cũng nhờ người bạn ấy, chị Tara đă có được thông tin liên lạc của ông Dan và chẳng ngại ngần, chị đă gọi cho ông.
Vài ngày sau, Norah và chị Tara đă có mặt ở nhà ông Dan. Suốt 3 giờ đồng hồ ở nhà ông Dan, cô bé Norah đă rất thích khi được tṛ chuyện, vẽ vời cùng ông, thậm chí c̣n được ông hái tặng một đóa hoa hồng rất đẹp trong vườn nhà nữa.
Chị Tara kể, cho đến khi đóa hoa ấy héo đi, cô bé Norah vẫn đặt nó dưới gối ngủ mỗi đêm.
Chuyến viếng thăm của mẹ con chị Tara đă khiến ông Dan rất vui. Ông cho biết, từ khi vợ mất, chẳng đêm nào ông ngủ được. Kết bạn với Norah và chị đă khiến ông hạnh phúc hơn, vui hơn và đặc biệt là ngủ ngon hơn.
“Norah đă chữa lành những vết thương trong tôi”, ông nói với chị Tara.
Vậy là từ đó về sau, đều đặn mỗi tuần hai mẹ con chị Tara lại đến thăm ông Dan. Họ thậm chí c̣n mời ông đến dự lễ Tạ ơn cùng gia đ́nh nữa. Chị xem ông Dan là một phần của gia đ́nh, c̣n đối với Norah, mặc cho cách biệt tuổi tác gần 80 tuổi, ông là một người bạn đáng kính.