Có không ít người sống ở Việt nam mặc định những người được gọi là Việt Kiều thường có cuộc sống sung sướng,khấm khá hơn những người ở quê nhà.Tuy nhiên đây lại là suy nghĩ lệch lạc nghiêm trọng.Một Việt kiều làm việc ở nước ngoài chia sẻ những tâm sự mỗi khi về thăm quê nhà.....
Bạn ḿnh, ở nước ngoài, tạm gọi là Việt kiều, tâm sự chuyện Tết, nghe nao ḷng.
– Không dám coi h́nh người ta sắm Tết, sắm xuân, tại nhớ, năm nay kinh tế không tốt nên không dám mua cái vé bay về đoàn viên.
– Mỗi lần về, đâu phải tốn cái vé là xong, c̣n tốn tiền xài bên này, tốn tiền quà tiền cáp cho bà con ḍng họ. Phải chi chỉ quà cho cha mẹ, anh em, người thân c̣n đỡ, đằng này, con chú ba, cháu d́ bảy từ dưới quê cũng lên “thăm” anh út Việt kiều.
– Mà ḍng họ th́ đông, có khi nhớ hết được ai với ai, tặng quà cho người này mà thiếu người kia lại sinh chuyện, nhiều lần ba má c̣n phải lấy đồ của ḿnh đưa cho bà con kêu thằng con nó tặng.
– Tặng quà, nhiều khi cũng phải tặng cái coi được, chứ giờ về tặng gói kẹo, hộp bánh, là có đứa em nó nói ngay tại chỗ, sao quà tặng ǵ ít vậy anh…
– Rồi ḍng họ, bà con kéo nhau đi ăn, rủ đi chung là ḿnh cũng phải trả tiền, v́ không trả là ba má phải gồng lưng ra trả, v́ bà con nghĩ thằng này nó làm lương bên đó mấy ngàn đô một tháng… mấy ngàn đô nhưng xài cũng nhiêu đó, giá vật chất bên đó cao, c̣n thuế nhiều, mấy ngàn đô tính ra cũng như mấy triệu bên này.
– Ngồi ăn, hỏi thăm chuyện, phải trắng con mắt nói xạo, dạ con làm trong nhà hàng, làm khách sạn, làm trong bệnh viện, làm ở viện thẩm mỹ… chứ đâu dám nói rơ là con qua đó, có khi đi cắt cỏ, có khi làm công nhân xưởng giày, làm phục vụ bàn, làm nail cho mấy bà da đen kiếm bạc cắc… nói ra vậy, bà con ḿnh khinh khi.
– Có cô c̣n kêu, thằng này đi Mỹ sướng như tiên, đâu phải như con cô, ở đây làm văn pḥng chỉ mấy triệu một tháng… Hông lẽ ngồi chảy nước mắt tại đó th́ kỳ, nên thôi, cũng cười trừ, ừ ḿnh sướng.
Bạn ngưng lời, chúc Tết năm nay nhà ḿnh đầm ấm vui vẻ bên nhau, bạn lỗi hẹn, năm sau có tiền khá hơn rồi về, chứ năm nay, chỉ c̣n biết mùng 1 Tết gọi điện từ xa về nghe giọng ba má…
Xuân tự dưng, trầm đi một nốt…