Nhắc đến Arsenal và Man United là nhắc đến 2 CLB thành công hàng công trong lịch sử Premier League trước khi Chelsea hay Man City có sự vương lên mạnh mẽ nhờ vào nguồn tiền to lớn của giới chủ. Như ḍng chảy tự nhiên, khi đỉnh cao đă đạt tới th́ tất nhiên phải đi xuống. Trong hoàn cảnh sa sút như nhau, Arsenal gặp Man United có c̣n không sự hào hùng của quá khứ hay chỉ là những kẻ ăn mày dĩ văng ?
Từ năm 1996 khi Arsene Wenger đến với Arsenal, đội bóng Luân Đôn đă mang một bộ mặt mới. Có thể nói trong gần 20 năm qua, Arsenal chính là CLB có lối chơi quyến rũ nhất giải Ngoại hạng Anh – một giải đấu mà người ta đă quá quen với những màn so cơ bắp và những bước chạy hùng hục. Wenger đă thay đổi Arsenal và thay đổi cách nh́n của người hâm mộ về Premier League.
Cái đẹp của Arsenal không chỉ đến từ những cái tên như Denis Bergkamp, Thierry Henry, Robert Pires của thế hệ từng tạo nên kỳ tích bất bại mùa 2003 – 2004 và kéo dài đến 49 trận mà c̣n được kế tục với Robin Van Persie, Cesc Fabregas…Nhưng nếu không có lối chơi tấn công cống hiến, lối tŕnh diễn cuốn hút th́ những cầu thủ kể trên cũng chẳng trở thành những đại diện cho lối chơi đẹp. Có thể xem Arsenal của 10 năm trước và Real Madrid 2002, 2014 hay Barcelona 2009 – 2011 là những đội bóng đạt tới sự hoàn hảo giữ đẹp và hiệu quả.
Nhưng đă nhắc đến thành tích bất bại 49 trận của Arsenal th́ không thể bỏ qua Man United bởi đơn giản đây lại đội ngăn Arsenal có trận thứ 50 không thua. Như một sự sắp đặt của số phận khi Sir Alex làm đối trọng với Giáo sư Wenger, Roy Keane mới đủ tầm so tài cùng Patrick Vieira và Man United luôn so kè cùng Arsenal suốt thập niên 90 thế kỷ trước và ngăn cản Arsenal kéo dài siêu kỷ lục.
Nhưng nếu xem lại những ǵ mà Man United đă làm được th́ họ xứng đáng được Arsenal và các đối thủ khác nể trọng. Những chiến công hiển hách từ Premier League đến Champions League thời Sir Alex đă biến CLB thành Manchester từng bước, từng bước vượt qua cái bóng của Liverpool để trở thành đội bóng số một của Anh và được đông đảo CĐV yêu mến trên khắp thế giới.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là hoài niệm của quá khứ. Cái nháy mắt của 10 năm qua, cả Arsenal đều đă có nhiều đổi thay. Sir Alex đă rời Old Trafford mang đi luôn cái hồn của Quỷ đỏ để rồi giờ đây họ phải loay hoay đi t́m bản ngă của chính ḿnh dưới thời David Moyes và Louis Van Gaal. Cái gạch nối của quá khứ và hiện tại giữa Old Trafford đáng kể chăng là Wayne Rooney. Nhưng một bầu nhiệt huyết của người đội trưởng ấy không thể kéo cả con tàu Man United đi vào đúng quỹ đạo. Đó là chưa kể đến việc giờ đây người ta nhắc đến Angel Di Maria nhiều hơn Rooney cho hy vọng tái thiết một Man United rệu ră.
Từ vị thế của một kẻ chinh phục trong 20 năm qua, Man United đánh mất ḿnh trong 2 năm và chưa biết khi nào sẽ trở lại. Phía bên kia, Arsenal cũng đang ôm nỗi buồn của một con hổ sa cơ, của một vị vua đánh mất ngai vàng và cả niềm tin của dân chúng. Có ai ngờ một CLB làm mưa làm gió trước đó lại trượt dài từ năm 2005 – 2014. Gần 10 năm, trong khi những Liverpool, Chelsea, Man City và Man United không ít th́ nhiều đều gặt hái những danh hiệu c̣n Arsenal luôn trắng tay và tự thỏa măn (hay cam chịu) với chiếc vé dự Champions League mỗi năm.
Mùa giải năm nay Arsenal cùng Man United lại bị gạt ra ngoài những dự đoán có thể cùng Chelsea hay Man City cạnh tranh ngôi vương Premier League. Và thực tế đă cho thấy thời điểm này mục tiêu tốt nhất của cả hai là cạnh tranh những chiếc vé dự Champions League chứ không phải ngôi vô địch Ngoại hạng Anh. Dù cùng cảnh anh hùng sa cơ nhưng với hào quang của quá khứ, Arsenal và Man United phải quyết chiến v́ danh dự, khẳng định chút giá trị hiện tại và hướng đến tương lai.
bongda.com.vn