GiadinhNet - Sống trong thế giới nhơ nhớp về đêm, các cô gái trót vướng phận “đào di động” hiểu rằng họ phải sẵn sàng chấp nhận nỗi đắng cay, thậm chí bị bạo hành bởi những gă đàn ông lắm tiền rửng mỡ.

Một “đào” được gọi đến tiếp khách. Ảnh: H.M
Trong những ngày nhập vai “đào” và “kư sinh” ở nhiều quán Karaoke đèn mờ khắp Sài thành, PV báo GĐ&XH Cuối tuần đă tận mắt chứng kiến không ít lần tiếp viên “chịu đấm ăn xôi” để kiếm càng nhiều càng tốt tiền “boa” của khách, mặc dù họ không chút mặn mà với cái nghề bạc bẽo này.
Phận tằm phải nhả tơ
Hơn tuần nay bị “lóc” (không có quán gọi đi tiếp khách - PV), chẳng có tiền thu vào mà c̣n phát sinh chi phí phấn son, quần áo ngốn hầu bao gần hết 3 triệu, Mai Thúy (28 tuổi, quê Đồng Tháp) đang sốt ruột than vắn thở dài. Cô biết tuổi nghề của ḿnh đă thuộc vào loại “U” (lớn tuổi - PV) rồi, nếu không tô son, trát phấn, diện thêm áo quần… th́ chỉ có nước ế khách dài dài. Giữa bối cảnh những cô gái ngoại tỉnh vừa trẻ vừa xinh đang ùn ùn kéo về Sài G̣n xin việc tạo nên cuộc cạnh tranh nghề gay gắt như hiện nay, th́ Thúy biết chắc bản thân cô sẽ không mấy chốc mà bị đánh bật ra.
Cố bám trụ và “tận thu” cũng là tâm trạng của Quỳnh Hoa (25 tuổi, quê Lâm Đồng). Chẳng thế mà giữa buổi trưa nắng như đổ lửa, Hoa vẫn phi như bay từ pḥng trọ (Quận 2) đến một quán Karaoke trên đường Lê Văn Việt (Quận 9) để tiếp khách theo lệnh điều động của quản lư. Dù đă cố đi nhanh nhưng khi đến nơi vẫn chậm, Hoa bị quản lư quán khiển trách, một điều rất kỵ đối với nghề này. Hỏi số pḥng xong, cô bước như chạy vào nơi những vị khách đang chờ. Cố gắng lấy lại b́nh tĩnh, Hoa vẫn không sao giấu được những giọt mồ hôi làm lem luốc lớp phấn son, lộ khuôn mặt đỏ ửng. Nh́n bộ dạng đó, một vị khách ngồi đối diện tỏ vẻ không ưng. Bởi thế, khi Hoa vừa ngồi xuống ghế, th́ ông ta phẩy tay lắc đầu bảo cô bước ra cùng anh ta. Đang ngồi cùng nhóm tiếp viên trong pḥng, tôi vờ nghe điện thoại theo sau hai người ra ngoài. Ngay phía cầu thang, Hoa đang cố nằn ń xin vị khách 50 ngh́n tiền xe ôm “bù lỗ”. Ngần ngừ một lát, vị khách cũng sĩ diện, miễn cưỡng rút ví lấy ra 2 tờ mệnh giá 20 ngàn và nói: “Hết tiền lẻ rồi, cầm tạm chừng này đổ xăng về. Thông cảm nhé”.
Cô tiếp viên giật lấy bỏ vào túi rồi bực bội lầm bầm: “Bàn đầu tiên mở hàng mà bị “ẻo” (xui) thế này, chán quá thể”. Thấy vậy, tôi vội tiến đến vờ hỏi động viên th́ được biết, cô đi quá muộn c̣n để lộ lớp phấn nhạt nḥa, quần áo trễ nải nên khách không hài ḷng. Lấy tay chỉnh lại váy áo, Hoa tặc lưỡi bảo lấy được 40 ngh́n c̣n hơn là phải về không. Cô chua xót tâm sự: “Làm nghề này mà xin được cứ xin, chứ lắm khi mưa gió, nửa đêm tất bật chạy tới quán mà bị “rớt bàn” (khách chê), xin không được tiền th́ cũng phải lủi thủi đội mưa về, lắm lúc thấy nản và tủi thân lắm”.

Mai Thúy, nữ nhân viên mà tôi tiếp cận nhiều ngày th́ đang chán chường vạ vật với nghề. Cô cho biết, cách đây mấy năm mỗi ngày chỉ ngồi vài ba bàn kiếm tiền triệu dễ như bỡn, nhưng hai năm trở lại đây th́ t́nh h́nh đă khác. Khách ngày càng dè dặt chi tiền, họ xem “hàng” trước mới quyết định chọn “đào” ngồi hát cùng. Tất nhiên, ưu tiên hàng đầu với khách là nhân viên phải trẻ sau đó là đẹp, chứ lớn tuổi như Thúy th́ “rớt bàn” về không là chuyện thường. “Có khi mấy ngày liền bị “lóc” ở nhà ăn không ngồi ngóng, tiền ăn uống, quần áo, giày dép, tiệc tùng, phấn son… quanh đi quẩn lại chẳng biết xoay đâu. Làm ngày trước ăn lạm vào ngày sau, lắm lúc cha mẹ ở quê điện lên xin không có tiền gửi về đành phải vay mượn gửi về rồi lại lo làm trả sau, rốt cuộc chẳng có dư đồng nào”, Thúy tâm sự. Và như cô nói th́ trong “36 kế” của giới “đào di động” khi thất thu, th́ họ c̣n phải dở chiêu dụ khách quen, buộc người ta mời đi nhậu, hát để vừa đỡ tiền ăn, tiền chơi lại được thêm tiền “boa” nữa.
Trong một buổi đi làm đêm khác khi đồng hồ đă chỉ 1h sáng, tôi và một cô bạn nữa được Hồng (30 tuổi, quê Khánh Ḥa – PV) rủ đi tiếp đợt khách cuối cùng. Chị cho biết đây là khách nhậu đêm, giờ cũng đă khuya nên chắc không bị giữ chân lâu và không đi hát nữa, trước đó qua điện thoại chị đă ra giá mỗi người “2 xị” (200 ngàn) th́ khách gật đầu đồng ư.
“Nghề này bạc bẽo lắm, chị biết ḿnh già rồi, đă kém sắc và uống cũng không được như trước nữa. Nhiều lúc muốn bỏ nghề, nhưng bỏ rồi biết lấy tiền đâu gửi về quê nuôi mẹ già, con thơ? Thôi th́ đành nhắm mắt đưa chân, đến khi nào khách chê quá th́ tính tiếp”, chị Hồng (30 tuổi, quê Khánh Ḥa) nhăn mặt dốc cạn ly rượu đế đắng nghét rồi gượng cười chua chát nói.
Mặc dù cả đám ai nấy đều thấm mệt và buồn ngủ, nhưng chị Hồng cố nài nỉ: “Mấy hôm nay, chị làm không thu vào được đồng nào, tiền trọ và tiền gửi về cho con gái (3 tuổi) ở quê sắp tới nên ráng “cày” (đi nhậu) thêm”. Rồi như chạm vào nỗi nhớ quê, chị Hồng ngừng tô cháo rồi giọng chùng xuống kể: “Cách đây 5 năm, tôi nên duyên với chồng cũng từ bàn nhậu, lúc đó tôi là tiếp viên c̣n chồng là một vị khách. Gặp nhau rồi t́nh yêu đến như sét đánh, tôi nghĩ anh ấy đồng cảm và yêu thương ḿnh thực sự. Nhưng theo nhau về ở được thời gian th́ tối ngày anh ta bê bết rượu, tiền tôi đi tiếp khách về được bao nhiêu anh ta lại lấy đi tiêu, hết nhậu lại chơi gái. Đau đớn nhất là ngày tôi mang bầu đứa con đầu ḷng, anh ta bỏ đi theo người đàn bà khác và hắt hủi tôi, người đó không ai khác lại chính là cô bạn tiếp viên từng được tôi dẫn dắt vào nghề”. Số phận bất hạnh đă đành, gia đ́nh chị cũng nghèo khó, cha mẹ đă lớn tuổi nhưng vẫn phải đi làm thuê, đứa con gái chị gửi ông bà lại nay ốm, mai đau. Kiếm được bao nhiêu tiền, chị đều gửi về quê hết.
Tâm sự đắng đót
Trong những ngày nhập vai “đào”, trực tiếp nghe tâm sự của những phận người trong nghề, tôi nhận thấy các cô gái hoặc là người ta vạ vật với nghề hoặc “ném lao theo lao” chấp nhận buông thả cho số phận, sa vào những cuộc chơi và dính vào tệ nạn xă hội. Một câu chuyện khác, chị L.H. (19 tuổi, quê Kiên Giang) mới vào nghề hơn 3 tháng, người mà tôi quen có lần kể về “chiến tích”: “Có hôm làm xong, mấy đứa kéo nhau đi nhậu, đứa nào cũng hơi tưng tưng. Hứng lên cả bọn kéo vô bar nhảy nhót cho đă, rồi lại rủ nhau qua đêm đi khách sạn “đập đá” (một dạng ma túy tổng hợp), những đứa làm như bọn em đều chơi đập đá, nhưng giấu kín đấy”.
C̣n trường hợp của Lệ Thùy (24 tuổi, quê Tiền Giang), từng tốt nghiệp ngành Quản trị - Kinh doanh ở một trường Cao đẳng ở TP. HCM, nhưng gần 2 năm ra trường loay hoay măi vẫn không xin được việc. Nhà nghèo không muốn là gánh nặng gia đ́nh, cô đành nán lại chốn thị thành tự kiếm việc để mưu sinh. Theo chân người chị họ, Thủy quyết định làm tiếp viên ở những quán nhậu “chân dài”, rồi làm “đào” ở khắp các quán Karaoke “hát ít sờ nhiều”. Thời gian đầu, cô c̣n dành dụm ít gửi về quê cho cha mẹ, nhưng về sau mải chơi bời vấy vào cờ bạc, phải vay nặng lăi, rồi nợ mẹ đẻ nợ con khiến cô không ngoi lên được. C̣n Thanh Hằng (31 tuổi, Bến Tre), có thâm niên nhiều năm trong nghề, sẵn sàng cặp bồ rồi “đi khách” với bất cứ ai. Ba đứa con nhỏ của chị là “sản phẩm” từ ba người đàn ông khác nhau. Không chịu nổi dị nghị, cô đành gửi con lại cho cha mẹ ở quê.
Không chỉ là những câu chuyện đắng đót về phận “kư sinh”, phía sau đồng tiền của nghề “đào di động” c̣n là cuộc cạnh tranh khốc liệt lẫn nhau trong thời buổi “người khôn của hiếm”. “Đào” Thủy (quê Khánh Ḥa) nói như đúc rút: “Môi trường này vốn dĩ cạnh tranh nhau gay gắt, mạnh thắng yếu thua, làm nghề này không khéo léo để bị ghanh ghét, chơi đểu th́ khó sống. Nếu là người mới vào nghề th́ nên tụ tập kết bè phái để không bị bắt nạt, hơn nữa tạo mối quan hệ để có “nhiều mối” về sau làm ăn”. Không những thế, sự ghen tuông luôn thường trực giữa các “đào”. Người này làm nhiều tiền, cặp đại gia, đi xe xịn, xài điện thoại đắt tiền… nếu không “chia sẻ” th́ chắc chắn bị số đông ghen gét và bị “đánh” hội đồng. Mỗi thân phận là một hoàn cảnh trớ trêu, biết nghề bạc bẽo nhưng họ vẫn cố bám víu, bởi chỉ đơn giản một điều là không cần phải tốn sức lao động nặng nhọc vẫn “được ăn, được uống lại được nhận quà”…