SỐNG giữa Little Saigon
Mùa hè đang bước vào California với những buổi sáng mát lạnh như buổi đầu thu, không ai đoán trước được ngày mai hay những ngày tới đây sẽ nóng bao nhiêu độ, nhưng mấy ngày qua lại cứ tưởng mùa thu đă về chứ không phải là những ngày hè nóng bỏng. Thời tiết ngày một kỳ lạ, cứ thay đổi xoành xoạch mà h́nh như cái khu Little Saigon lại không đổi thay.
Lụi hụi mà khu Little Saigon thành lập đă một phần tư thế kỷ rồi, nói rơ hơn là 25 năm. 25 năm đă đi qua trên những vườn cam nay trở thành khu thị tứ phồn thịnh vang danh bốn bể. Nói rằng không đổi thay cũng không đúng, nhiều nữa là đàng khác, nhưng cái không đổi thay là những người sống và sinh hoạt ở nơi chốn này, vẫn những quán ăn mở 24/24 cho những người đi coi show về ghé ăn khuya... vẫn những quán cà phê nơi cánh báo chí tụ tập mỗi sáng để bàn chuyện thời sự...
Nói về phương diện báo chí th́ ở cái Sàig̣n nhỏ này cũng lừng danh là nơi có nhiều tờ báo nhất, trong đó có tuần báo Sống mà tôi đă cộng tác từ 2 năm nay, từ lúc mới ra mắt làng báo quận Cam. Vậy mà Sống đă hai năm rồi ư? Hai năm với biết bao nhiêu vui buồn đă xảy ra ở cái góc đường Brookhurst – McFadden này, nơi mà mỗi trưa thứ Sáu anh em cộng tác viên vẫn thường xuyên họp mặt dùng cơm trưa với chủ nhiệm và chủ bút.
Và cũng ở trên căn gác đó, tờ báo Sống mỗi tuần được hai người bạn trẻ này chăm chút kỹ càng từ h́nh thức đến nội dung, chỉ nói về phương diện nghề nghiệp th́ tinh thần này cũng đáng quư rồi. Đáng quư hơn nữa là cái t́nh cái nghĩa dành cho những người cộng tác với ḿnh vẫn “tương kính như tân” suốt hai năm trời nay.
Đến đây th́ cần nói qua hai người bạn báo chí này. Lady First nên nói về Khánh Ḥa trước. Xưa nay khi nói về những người làm business, ai cũng h́nh dung ra đó là những người khó chịu, tính toán, không t́nh cảm, lúc nào cũng đặt lợi nhuận lên trên t́nh cảm. Trái lại, tôi đă từng gặp những thương gia lại không có các “đức tính” đó, vậy mà họ vẫn thành công. Một trong những người như vậy chính là cô chủ nhiệm mang tên Khánh Ḥa. Cô chẳng những là một nữ cường nhân mà c̣n là một cây viết đặc sắc. Tôi đă từng ghi nhận về điều này như sau:
Khánh Ḥa có cách viết thật lạ, dùng chữ thật bất ngờ, độc đáo, sáng láng, nhưng lại không... sáo ngữ. Những câu chuyện thường nhật, những điều xảy ra mỗi ngày quanh ta được Khánh kể lại một cách thành thật và tự nhiên.
Khánh không cố t́nh nhưng đă tự tạo cho ḿnh một bút pháp rất có duyên. Không cần bỏ đường, bỏ sữa, nhưng “Cà Phê Phin của Khánh Ḥa” lại luôn đậm đà hương vị trong chất đời của chữ nghĩa ngỡ rất ngọt ngào nhưng lại lắm đắng... cay...
C̣n anh chủ bút Vũ Đ́nh Trọng th́ phải nói thế nào đây nhỉ? Anh đă từng thú nhận rằng ấn tượng với tôi là “khó ưa” sau lần đầu tiên gặp mặt để phỏng vấn về một buổi gây quỹ chống buôn người. C̣n ấn tượng của tôi về anh sau lần gặp gỡ đó cũng không... khá hơn, phải nói là “thấy ghét”. Nhưng đúng y như những điều xảy ra trong phim bộ Hồng Kông, thường là hai người gặp nhau là ghét nhau lắm... thấy đàng trước ghét đàng sau, rồi th́ cuối phim lại thương nhau quá trời!
Các cộng tác viên thường trực mỗi tuần của tờ báo th́ c̣n phải nói, có tờ báo trong tay th́ bài nào cũng muốn đọc, nhất là bài “T́m bạn bốn phương”... đùa tí... Nh́ là tử vi xem t́nh duyên gia đạo tới mô rồi, lại đùa chút nữa cho vui đời tị nạn mà thôi! Chứ có ǵ vui hơn khi vừa uống cà phê phin với Khánh Ḥa vừa bàn chuyện thời sự với anh Vũ Ánh, xem chuyện phụ nữ với Yến Tuyết và trở lại tâm hồn tuổi thơ với Bích Nga. Rồi... ôi nhiều bài của các cộng tác viên khác muốn đọc lắm các bạn ta ơi!
Chỉ có mấy lời nôm na mừng “em bé” mang tên SỐNG vừa tṛn 2 cái xuân xanh. Chúc em hay ăn chóng nhớn, luôn yêu đời yêu người.
Ngô Tịnh Yên
SongM
|