Người ta bảo “Thế gian được vợ hỏng chồng”, ngẫm vào trường hợp anh chị sao mà đúng!
Anh thuộc lại vô tâm, vô tính, ruột để ngoài da, lắm lúc làm chị rất khó chịu. Chẳng hạn như việc mới xảy ra gần đây, mấy ông khách ở quê ra thăm thành phố, ở nhà anh chị đến vài ngày liền. Chị phải phục dịch cơm nước trong lúc bận bịu khối việc ở cơ quan. Anh cứ thản nhiên dắt họ đi chơi, đến bữa về cơm rượu, thậm chí uống bia ngoài quán no rồi, về nhà vẫn bắt vợ dọn cơm đăi khách.
 |
H́nh minh họa |
Chị tỏ vẻ khó chịu rồi mà anh cứ giữ khách lại chơi, đă thế c̣n cho họ dùng đồ của ḿnh thoải mái. Lúc họ về c̣n sai vợ đi mua quà trước mặt họ. Chị làm ra vẻ điếc, thế là tự anh đi mua quà.
Khách về rồi chị tiến hành một cuộc chiến tranh lạnh, anh cũng chả thèm để ư.
Chị, ngược lại, điềm tĩnh và ít nói. Chị quán xuyến mọi việc trong nhà chu đáo và cẩn thận. Anh có thể tiêu đến đồng tiền cuối cùng mà không nghĩ đến ngày mai thế nào. Chị chắt chiu, lo xa, tiết kiệm từng ly, từng tư.
Anh chỉ nhiệt t́nh với người ngoài, bạn ốm vào bệnh viện ngủ trông bạn. Vợ ốm, anh chỉ hỏi han qua loa. Chị tỏ thái độ, bực bội cũng bằng thừa, có nói cũng như nước đổ lá khoai, anh có bao giờ nghe chị.
Mới đây, bố chị ra thăm con cháu, thế mà anh bỏ đi ăn hỏi con người bạn ở xa đến mấy ngày. Lần này th́ chị không chịu được nữa. Hôm anh về, có mặt bố mà chị mắng anh sa sả, kể hết những sự vô tâm của anh, đồng thời ra “tối hậu thư”: Nếu không sửa đổi tâm tính th́ vợ chồng phải ly dị.
Anh vẫn cười hềnh hệch ra vẻ vô tư, nhưng ông bố vợ th́ thoạt tiên ngạc nhiên với con gái, sau th́ nổi cáu: “Mày ăn nói với chồng thế ư? Nó là thằng rể tốt nhất trong 3 đứa con rể nhà tao. Cả làng khen nó thảo lảo, tốt bụng. C̣n mày th́ họ nói là nhiễm thói kênh kiệu của phố phường rồi. Những lúc chúng tao yếu đau hoặc làng xóm có việc vui buồn toàn nó về chứ thấy mặt mày đâu? Cái đận mẹ mày trúng cảm ngoài đồng, mày biết tin chỉ gọi điện hỏi qua loa, c̣n chồng mày th́ về, có cái ǵ ngon quư cũng dành dật biếu bố mẹ. Mày đă được như nó chưa?”.
Ông cụ cao giọng: “Lần này đâu phải nó bỏ tao ở nhà để đi chơi, nó đi lấy thuốc cho mẹ mày đấy, nó bảo kết hợp với việc của bạn nên tiện thể đi luôn, nhưng tao biết là nó nói thế để tao khỏi băn khoăn là việc ǵ cũng đến tay nó mà thôi”.
Cụ c̣n định nói một thôi, một hồi nữa nhưng anh xuê xoa: “Thôi mà bố, uống với con chén rượu cho vui đi!”. Chị giật ḿnh, đỏ mặt nghĩ thầm: “Thế mà trước nay ḿnh cứ nghĩ…”
Nhiu Nhíu