Đức Tuấn/Người Việt
FOUNTAIN VALLEY (NV) - “Chú bây giờ không biết ngày nào 'ra đi'” nhạc sĩ Lam Phương vừa nói vừa cười với những người khách đến thăm ông buổi chiều Thứ Bảy vừa qua.
Nh́n bộ dáng ông gầy hơn trước rất nhiều, nước da trắng xanh, màu của sự ốm yếu mỏi mệt, mái tóc đă ngả màu trắng bạch kim và cũng không c̣n nhiều tóc như lúc trước nữa...
Nhạc sĩ Lam Phương. (H́nh: Dan Huynh/Người Việt)
Ngồi nói chuyện với ông chỉ gần nửa giờ đồng hồ thôi, mà thấy ông có vẻ khó nhọc, ông nói, “Mỗi lần giao tiếp với ai là phải ráng lắm mới có thể nói cho người ta hiểu ḿnh.”
Ông kể về sự chán nản khi thấy sức khỏe mỗi lúc, mỗi suy giảm rơ rệt.
Anh Lâm, người em rể của ông cũng là người luôn kề cận với ông, chăm sóc cẩn thận để tránh quỵ ngă xảy ra lần nữa...
Anh kể về lần cuối cùng khi ông bị té nặng, phải vào bệnh viện nằm hết 10 ngày, “Sáng hôm đó tôi loay hoay ngoài vườn lo mấy cây ăn trái, trước khi bước ra ngoài đă có dặn anh kỹ lắm, là có ǵ th́ gọi tôi hay muốn ǵ th́ cho biết trước để tôi định liệu, vậy mà ngồi trong nhà một ḿnh rồi ảnh đứng dậy, chống gậy đi lấy ǵ đó, và té ngă lăn ra đất, đầu đập vào cái bàn kiếng,” anh kể tiếp sau đó phải đưa ông vào ngay nhà thương Fountain Valley, bệnh viện giữ ông lại, nằm điều trị hết 10 ngày, anh Lâm nói năm rồi ông té 3 lần, vậy mà chỉ bị nhiều nhất là xương bả vai trục trặc, khó chịu thôi.
“Tưởng đâu là ‘đi’ rồi chứ!,” nhạc sĩ Lam Phương vẫn c̣n “tiếu lâm” với khách, khi nói về tai nạn xảy ra hồi Tháng Mười Một năm 2012.
Anh Lâm nói tiếp, “Trước khi bị tai nạn anh ấy vẫn c̣n đi đứng, chống gậy đi chậm chậm thôi...” C̣n sau khi bị té, từ bệnh viện về nhà đến bây giờ nhạc sĩ Lam Phương không c̣n khả năng tự đứng dậy, mặc dù phải nhờ vào chiếc gậy, bởi thế ông chỉ có thể ngồi xe lăn. “Khó khăn lắm cháu ơi! Nhất là mỗi lần định đi ra ngoài là phiền phức vô cùng v́ cần phải có người giúp thay quần áo,” nhạc sĩ Lam Phương tâm t́nh.
Vậy đó mà ông kể những chuyến đi show xa như thế nào? Như ông vừa đi diễn ở bên Pháp về, rồi lại bay đi Canada và thêm một số các tiểu bang xa đang được các ông bà bầu show mời ông sang dự những chương tŕnh nhạc Lam Phương mà họ tổ chức.
Câu chuyện ông diễn ở ṣng bài Pechanga, lúc ông tâm t́nh trên sân khấu mà phía dưới khán giả sụt sịt khóc v́ cảm động...
Sau buổi diễn hôm đó có rất nhiều khách nán lại phía sau sân khấu để chờ vào gặp riêng nhạc sĩ Lam Phương và chụp h́nh với người nhạc sĩ mà họ yêu mến.
C̣n anh Lâm thuật lại lần đi sang Úc diễn, buổi sáng ban tổ chức chở xe ra chợ chơi ṿng ṿng, “Có mấy bà tội lắm, trái cây mắc như vàng vậy mà khi thấy nhạc sĩ Lam Phương, họ bu quanh xin chụp h́nh, chữ kư và hỏi thăm đủ điều... Sau đó th́ tất cả trái cây, đồ ăn, thức uống họ gom lại biếu nhạc sĩ Lam Phương, nhưng mà ảnh đâu có ăn được nhiều như vậy, mang về chia cho ca sĩ ăn uống với nhau, ca sĩ bữa đó thích lắm!”
Khi tôi nói với chú ư định cho “lên trang” bài viết về tin sức khỏe chú yếu nhiều... Chú nói, “Cháu nói sao cho khéo, chứ để người ta tưởng ḿnh than văn hay nhạc sĩ Lam Phương chắc sắp chết th́ khổ đó nha!”
Bao nhiêu lần tôi đề nghị làm một chương tŕnh nho nhỏ cho độc giả có cơ hội đến thăm hỏi ông tại ṭa soạn nhật báo Người Việt, nhưng ông đều từ chối v́ “Thôi chú nói không ra hơi, đi đứng khó khăn, mà ra ngoài cần phải thay quần áo nên phiền lắm!” bởi vậy ông từ chối lời đề nghị đó của tôi.
“Lúc này cực chẳng đă chú mới ra ngoài, chú chỉ muốn nằm nhà cho khỏe.”
Ông kể có cuốn DVD số tám mươi mấy hay bao nhiêu đó không nhớ rơ mà phần tâm t́nh của ông với MC Nguyễn Ngọc Ngạn, bị Trung Tâm Thúy Nga cắt hẳn “Chắc là tại ḿnh nói chuyện không nghe rơ nên họ edit mất!”
Ông tâm t́nh vẫn c̣n ăn được nhưng ít thôi, cái chính là thiếu ngủ... “Có những đêm không ngủ được, chẳng hiểu tại sao, cứ trằn trọc thức cả đêm!”
Ông lại kể tiếp về những show mời ông từ đây đến cuối năm, ít nhất cũng phải thêm vài ba tiểu bang xa nữa phải đi, “Mà lúc đó dù mệt cũng phải ráng để khỏi phụ ḷng khán giả, những người hâm mộ!”
Nhạc sĩ Lam Phương có khoảng 200 bài hát do ông sáng tác từ mấy chục năm nay, và trong đó có rất nhiều bài đă từng là “top hit” như Cho Em Quên Tuổi Ngọc, Một Ḿnh, Tôi Đă Lầm Đưa Em Sang Đây...
“Ai nói nhạc của Lam Phương là nhạc ‘sến’? cũng có nhạc sang đấy chứ!” tôi hỏi ông bài nào là nhạc sang? Ông nói, “Th́ đó Một Ḿnh, hay Cho Em Quên Tuổi Ngọc... Chẳng là nhạc sang chứ là nhạc ǵ?”
“Chú bây giờ không biết ngày nào ‘ra đi’!” Ông nói câu đó mà miệng vẫn c̣n cười, nụ cười không biết chua xót cho số phận hay phó mặc cho số Trời?