Tôi cũng không biết gọi căn bệnh của bà là ǵ nữa, thôi th́ gọi theo tên mà người dân ở đây đặt cho là bệnh 'quỷ ám'.
Người đàn bà không may bị mang cái tên ấy là bà Nguyễn Thị Liên ở thôn Hoà B́nh, xă Vĩnh Hoà, huyện Vĩnh Linh, tỉnh Quảng Trị. Trên cơ thể của bà cơ man nào là mụn thịt, chúng mọc chi chít khắp người từ chân, tay... đến nỗi không nhận ra mặt người nữa.
40 năm sống với búa ŕu dư luận
Con đường độc đạo dẫn vào nhà bà Liên toàn cỏ, cây dại mọc tua tủa, gọi là đường cũng không đúng bởi có lẽ lâu lắm rồi không có ai đi lại nên cây cối choán hết cả lối đi.
Ngôi nhà dần hiện ra, nằm lọt thỏm giữa bốn bề cũng toàn là cỏ với cỏ, tách biệt hẳn với ngôi làng, bởi như lời bà nói dân làng sợ căn bệnh lạ của bà “ám” cho cả làng, nên họ đành dựng tạm một cái lán nhỏ ở nơi heo hút ít người lui tới (cái lán sau được thay bằng căn nhà nhỏ do Hội Chữ thập đỏ xă xây tặng vào năm 1995) để bà ở. Ngôi nhà úa màu theo thời gian, rách nát, rêu phong phủ kín bốn bức tường, cây cối cỏ dại xâm lấn trông càng thê lương, lạnh lẽo.

Căn bệnh lạ ám ảnh bà Liên hơn 40 năm qua.
Thấy chúng tôi gơ cửa, gọi tên bà Liên. Cửa hé mở, sau khi biết câu trả lời của chúng tôi là đến thăm. Mắt bà bị những nốt mụn thịt ăn sâu vào vơng mạc cố hé mở, nhấp nháy liên hồi trông ngạc nhiên lắm, bởi có lẽ lâu, lâu lắm rồi mới có người đến nhà bà. Khoác vội chiếc áo vá chằng vá đụp mà bà cho rằng là cái lành lặn nhất để tiếp chúng tôi, bà cho biết gần 40 năm nay chưa biết đến cái mùi áo mới là như thế nào, bởi đồ bà mặc hằng ngày đều là của hàng xóm thương t́nh cho.
Trên cơ thể của bà Liên, những nốt mụn thịt mọc chi chít từ chân, tay đến khuôn mặt, nốt nhỏ bằng hạt bắp, hạt đậu xanh, to th́ bằng quả chanh, quả vải thiều... dễ đến hàng ngàn nốt. Chúng xâu xé, tranh giành nhau từng mảng da để mọc và không c̣n chỗ nào là bằng phẳng cả. Khuôn mặt bị dị dạng, rất khó để nhận ra là mặt người nữa, hai con mắt bị ăn sâu vào hẳn vào phía trong khiến con mắt trái bị mù hẳn, c̣n mắt phải th́ chỉ nh́n được lờ mờ…
Khoé mắt lúc nào cũng ầng ậng nước nh́n thẳng ra trước nhà một cách vô hồn, vô định, bà Liên kể về phận đời của ḿnh. Bà sinh ra cũng b́nh thường như những đứa trẻ hàng xóm khác. Lên hai th́ bố qua đời, mẹ đi bước nữa, bà ở với cha dượng. Tuổi thơ gắn liền việc bồng, bế, trông giữ đám em trứng gà trứng vịt cùng mẹ khác cha. Năm lên 7-8 tuổi bà đă phải theo mẹ ra đồng cấy lúa, mót củi, trồng khoai sắn...
Mỗi lần thấy bà đi ngoài đường là ai cũng muốn tránh thật nhanh, thật xa. Trẻ con th́ khóc thét lên, chúng ḥ hét ném đất, đá vào căn nhà của bà. Bà cũng tủi thân lắm, nhiều lần muốn t́m đến cái chết, nhưng không đủ can đảm.
Ai ai thấy bộ dạng của bà cũng xa lánh, hắt hủi, chỉ có mẹ bà là hay lén lút trốn chồng đem thức ăn sang cho bà. Nhưng ông trời thật vô tâm, mẹ bà đột ngột ra đi v́ bạo bệnh khi bà Liên chưa đến 30 tuổi và thế là bà đành sống thui thủi một thân, một ḿnh từ đó đến nay.

Ngôi nhà xập xệ của bà Liên.
Thuở tuổi 17, cô thôn nữ mang vẻ đẹp mộc mạc, thanh tú, dịu dàng khiến bao chàng trai phải ngất ngây men t́nh. Nhưng xui rủi ập đến với bà đúng vào cái tuổi xuân th́ ấy. Lúc đầu, chỉ là vài nốt mụn nhỏ cũng ngứa ngáy, khó chịu lắm. Bà nghĩ chắc cũng sẽ lặn và lành thôi, nhưng càng ngày chúng mọc càng nhiều và ngày một lớn.
Gia đ́nh hốt hoảng chạy chữa khắp nơi, hễ nghe ở đâu có thầy giỏi, thuốc tốt là khăn gói lên đường t́m đến. Nhưng tất cả đành chịu thua, vô phương cứu chữa và bà đành sống chung với hàng ngàn nốt mụn thịt ấy.
Bà Liên nói rằng bà cũng không biết năm nay bà bao nhiêu tuổi nữa, chỉ áng chừng khoảng gần 60 tuổi. Vậy là ngót nghét 40 năm bà sống chúng với căn bệnh “quỷ ám” ấy. Và cũng từng ấy năm bà đối mặt với những lời khinh miệt, dị nghị của làng xóm láng giềng. Đau đớn hơn là cả cha dượng và những đứa em mà bà từng bồng bế từ lúc lọt ḷng cũng ch́ chiết, hắt hủi ra mặt và bà rời khỏi nhà từ dạo đó.
Dân làng dựng tạm cái nhà nhỏ nằm lọt thỏm ở nơi hoang vắng, hẻo lánh cho bà Liên ở v́ sợ căn bệnh ấy lây cho cả làng. Mỗi lần thấy bà đi ngoài đường là ai cũng muốn tránh thật nhanh, thật xa. Trẻ con th́ khóc thét lên, chúng ḥ hét ném đất, đá vào căn nhà của bà. Bà cũng tủi thân lắm, nhiều lần muốn t́m đến cái chết, nhưng không đủ can đảm.
Ai ai thấy bộ dạng của bà cũng xa lánh, hắt hủi, chỉ có mẹ bà là hay lén lút trốn chồng đem thức ăn sang cho bà. Nhưng ông trời thật vô tâm, mẹ bà đột ngột ra đi v́ bạo bệnh khi bà Liên chưa đến 30 tuổi và thế là bà đành sống thui thủi một thân, một ḿnh từ đó đến nay.
“Sống v́ bản năng chứ tôi xem như đă chết rồi”
Căn nhà hiện tại mà bà Liên đang ở là do Hội Chữ thập đỏ xă Vĩnh Hoà xây tặng hơn 15 năm nay. Nhưng thời gian đă khiến từng mảng gạch, ximăng bong tróc hết cả ra, trông xiêu vẹo và nghiêng ngả lắm rồi. Mái nhà được che bởi 6 tấm tôn barô (chiều dài 1m, chiều rộng 1m). Bà nói căn nhà rất bí bách và ngột ngạt.
Trời nắng th́ chẳng khác ǵ “ḷ lửa bát quái”, cứ hừng hực khiến những nốt thịt chảy mủ v́ không tiết được mồ hôi, từng mảng da bong tróc, bỏng rát như hàng ngàn mũi kim châm vào. Mùa mưa cũng khổ lắm, nước trên từng mái tôn cứ nhỏ giọt, tràn loang lổ khắp nhà. Bà phải dùng bao nilông để trám vào chỗ dột ấy, nhưng cũng chẳng ăn thua và đành dùng ly, bát, thau để hứng. Trong căn nhà chẳng có vật dụng ǵ đáng giá, chỉ có mỗi cái giường tre và ít bộ áo quần mà hàng xóm tặng. Gió lùa từ đầu nhà đến cuối nhà cũng chẳng có vật ǵ cản.
Bà Trần Thị Táo (54 tuổi) - một người hàng xóm tốt bụng hay qua lại nhà bà Liên. Thấy chúng tôi đến thăm, bà cũng tất tả chạy sang góp chuyện: “Khổ thân chị Liên không may bị bệnh hiểm nghèo, khốn khó chồng chất, lại bị hàng xóm khinh thường, hắt hủi. Từ khi được các cán bộ y tế xă góp ư măi là căn bệnh của chị Liên không lây nhiễm sang người khác, nên họ cũng ít nhiều bớt kỳ thị”.
Theo như lời chia sẻ của bà Táo th́ cách đây hơn 10 năm khi chưa có tiền trợ cấp của xă, thường bữa ăn của bà Liên chỉ là nồi canh lơng bơng rau dại mọc quanh nhà. Hàng xóm sau này hiểu hoàn cảnh đáng thương của bà th́ người cho vài lon gạo, kẻ bó rau... Thịt, cá là thứ xa xỉ. Nhưng từ khi nhận được trợ cấp 180.000 đồng/tháng th́ bữa ăn của bà cũng được cải thiện ít nhiều, nhưng cũng chẳng nhằm nḥ ǵ, mọi thứ cứ thiếu trước hụt sau.
Bà Liên là người không biết chữ cũng không biết đếm tiền. Hàng xóm nói 5 ngàn th́ bà biết đó là 5 ngàn, nói 2 ngàn th́ biết đó là 2 ngàn. Số tiền trợ cấp đó do chị Trần Thị Khâm - cán bộ y tế thôn - giữ hộ để mua gạo, thức ăn hằng ngày cho bà. Cuộc sống vật chất là thế, c̣n cuộc sống tinh thần th́ quanh đi quẩn lại đời bà chỉ biết đối mặt với 4 bức tường lạnh lẽo, trống vắng.
Không có chị Táo, chị Khâm hay qua lại th́ bà cũng chẳng biết nói chuyện với ai. Nói chuyện với chúng tôi, bà cứ lặp đi lặp lại câu nói muốn chết quách cho rảnh nợ với đời, nhiều lúc ao ước bị một trận đau ốm thật nặng cho đến chết luôn... Chị Khâm tâm sự với chúng tôi rằng: “Cuộc đời của chị Liên gắn với từng chuỗi ngày bi kịch, gặp bất hạnh từ nhỏ khi mang trong ḿnh căn bệnh lạ khiến ai cũng xa lánh. Những người như chị Liên rất cần sự giúp đỡ của các nhà hảo tâm gần xa để chị có thêm có thêm niềm tin và nghị lực sống”.
Chia tay người phụ nữ mang trong ḿnh căn bệnh “quỷ ám” đang bị hàng ngàn nốt mụn thịt xâu xé, bào ṃn sức lực đến tận xương tuỷ ấy khiến chúng tôi không khỏi xót xa phận đời quá là bi kịch quăng quật vào người đàn bà khốn khổ này. Xe chúng tôi khuất dần căn nhà nhỏ lọt thỏm giữa bốn bề cỏ dại, trong đầu tôi bị ám ảnh măi câu nói của bà Liên: “Tôi sống là v́ bản năng thôi, chứ người tôi như là chết từ lâu lắm rồi”.
Theo Lao động