Giờ th́ tôi rất ngại ngùng và ăn năn trước những hành động làm t́nh với mẹ vợ của ḿnh. Ngày nào tôi cũng phải đối diện với sự chăm sóc ân cần của vợ tôi, sự d́u dàng, ánh mắt hiền từ đầy t́nh yêu thương khiến tôi bứt rứt với lương tâm.
Chúng tôi đến với nhau sau 3 năm yêu và chờ đợi. Tôi sinh ra ở Hà Nội, tốt nghiệp cao đẳng giao thông nhưng v́ nhiều lư do khiến tôi theo học tiếp nghành y ở Hải Dương. Ở đây, tôi đă quen và yêu vợ tôi bây giờ. Vợ tôi kém tôi 5 tuổi, lúc ấy đang theo học kinh tế năm thứ 2.
Tôi ra trường và về Hà Nội làm trước em. Khoảng thời gian xa nhau 2 năm chúng tôi vẫn vượt qua để có nhau như bây giờ. Mọi chuyện những tưởng chừng là êm ấm với chúng tôi khi mà bạn bè,đồng nghiệp họ hàng 2 bên đều ủng hộ. Tôi làm tại 1 bệnh viện, vợ làm ở ngân hàng. Chúng tôi có 1 cháu trai đầu ḷng, về kinh tế cũng không thiếu thốn so với nhu cầu sinh họat của 2 vợ chồng. Những tưởng mọi chuyện cứ b́nh yên với vợ chồng tôi như vậy. Nhưng cuộc sống đâu như người ta mong đợi, khi mà sóng gió đă ập xuống chính tôi.
Vợ tôi sau thời gian nghỉ đẻ đă bàn đón mẹ vợ lên trông cháu, v́ mẹ đẻ tôi th́ đau ốm thường xuyên v́ bị thói hóa xương khớp, vợ chồng tôi th́ đi làm tối ngày nên đó là giải pháp tốt nhất. Dù sao mẹ vợ cũng sống 1 ḿnh tại Hải Dương, bố vợ tôi đă qua đời v́ tai biến khi chúng tôi vẫn c̣n là sinh viên. Tôi cũng rất thương mẹ vợ sống 1 ḿnh, lúc trái gió trở trời không có ai cũng khổ v́ nhà có mỗi vợ tôi nên tôi đồng ư ngay.
Mẹ vợ tôi năm nay mới 45 tuổi, là người thành phố nên mẹ c̣n rất trẻ và hiện đại so với những người phụ nữ tuổi ấy. Cuộc sống của gia đ́nh tôi cũng thêm vui và hạnh phúc khi có cháu nhỏ và bà ngọai. Bữa cơm hàng ngày cũng ấm cúng hơn trước khi mà chỉ có 2 vợ chồng mới cưới chỉ có điều chuyện sinh họat của 2 vợ chồng phải giữ ư rất nhiều khi có mẹ.
Mẹ trông cháu và thường ngủ rất khuya, dường như mẹ biết chúng tôi làm ǵ v́ nhà chật chội, ban đêm tiếng động rất rơ. Nhiều lúc tôi thấy tiếng trở ḿnh của mẹ ở pḥng ng̣ai nhưng tôi không kể cho vợ nghe. Lẽ ra mẹ nên t́m 1 người đàn ông để bầu bạn- tôi thầm nghĩ và cảm thông với mẹ vợ.
Mỗi lần trực đêm ở bệnh viện về tôi giành thời gian chơi với con và tâm sự với mẹ vợ nhiều hơn để mẹ đỡ buồn v́ chỉ buổi tối cả nhà mới đông đủ nhưng ăn tối xong vợ chồng tôi đă về pḥng nghỉ sớm để mai bắt đầu ngày làm việc mới rồi. C̣n mẹ là vẫn thức thôi. Mẹ vợ cũng rất vui khi thấy tôi ở nhà khi trực đêm về, mẹ thường nấu những món tôi thích ăn và thường nh́n tôi nhiều hơn.
Tôi chỉ nghĩ mẹ chiều và quư con rể quá nên chăm sóc chu đáo thôi nhưng đến 1 hôm mẹ thổ lộ rằng, mẹ có cảm giác như đang chăm sóc cho chồng ḿnh. Tôi đứng tim khi nghe điều đó nhưng có lẽ mẹ cũng mất đi cảm giác của 1người phụ nữ lâu rồi. Chuyện này tôi cũng giấu kín không biết chia sẻ cùng ai. Tôi cũng hạn chế những lúc ở nhà với mẹ vợ hơn, linh cảm cho tôi thấy điều ǵ đó không hay.
Sau hôm nói điều đó với tôi, mỗi lúc tôi trực đêm về mẹ vợ ăn mặc những bộ đồ rất gợi cảm khi ăn cơm trưa với tôi, mẹ nh́n thẳng vào mặt tôi với ánh mắt mời chào nhưng lư trí của tôi vẫn chiến thắng. Nhưng kỳ lạ là tôi thích thú với điều đó, ánh mắt đó nhưng h́nh ảnh của vợ, con tôi lại làm tôi tỉnh táo và thực tại đó là mẹ vợ ḿnh. Tôi kính trọng và thương mẹ.
Nhưng tôi, lư trí của tôi không phải là kim khí tôi luyện,chuyện không hay đă xảy ra giữa tôi và mẹ vợ. Cũng vào 1 buổi trưa tôi nghỉ trực nhưng đi ăn cưới của 1 người bạn, tôi uống nhiều quá. Khi về nhà th́ chuyện ấy giữa chúng tôi xảy ra. Tôi và mẹ vợ quấn với nhau và cùng tan trong nhau. Tôi bàng hoàng hối hận vô cùng, tôi có lỗi với vợ, con và chính mẹ vợ nữa. Chỉ duy nhất lần đó xảy ra giữa chúng tôi. Vợ tôi không hay biết ǵ, c̣n mẹ vợ như được sống lại một thời xa xôi.
Tôi tránh mặt mẹ vợ suốt, gần như là không để cả hai có cơ hội ở riêng với nhau. Nhưng mẹ tôi dường như vẫn muốn thu hẹp khỏang cách ấy chứ không phải là 1 phút yếu ḷng.
Tôi đă có lỗi, tôi biết. Chính tôi cũng không thể tha thứ cho ḿnh nữa là vợ tôi. Nhưng giờ tôi không thể thú nhận. V́ tôi không muốn vợ tôi đau khổ nhưng mẹ vợ lại không buông tha cho tôi.