Nhà tôi có tới mười anh chị em. Con đông, nên nhà luôn luôn túng thiếu, khổ cực trăm bề.
Nói gì tới gạo, mẹ tôi toàn phải đi mót khoai đầu thừa đuôi thẹo về xắt ra phơi khô, để dành nấu khoai xéo ăn dần, không mùi không vị, ăn để cốt cho no.
Anh chị em tôi đi học toàn dùng sách chung. Những cuốn sách cũ mèm, nhàu nhĩ, đứa lớn học xong, tới lượt đứa bé. Quần áo cũng thế, anh chị mặc chật, thì để lại cho em mặc. Vậy mà mùa đông, sáng sớm đi học, mặc hai, ba lớp áo cũ vẫn không đủ ấm, da tím tái, ai cũng co ro vì lạnh.
Bố tôi mất sớm, mẹ tôi một mình nuôi dạy đàn con. Thời gian dường như không đủ cho mẹ làm việc, tất tả ngược xuôi. Thương mẹ, chúng tôi tự đùm bọc lấy nhau, đứa lớn trông đứa bé, nhiều lúc bế em vẹo cả hông. Rồi anh em bảo nhau đi cất Te, mò cua bắt ốc, be bờ bắt cá... để bữa ăn có chút chất tanh...
Tôi chưa bao giờ thấy mẹ ốm. Ngày nào mẹ cũng làm việc, quần quật đến nửa đêm. Mẹ mệt thì tôi biết, vì thấy mẹ hay bóp tay bóp chân. Tôi xoa bóp cho mẹ, hỏi mẹ bị ốm à, thì mẹ lắc đầu bảo: "Mẹ không sao".
Giờ thì mẹ không còn nữa, và anh em chúng tôi tóc ai cũng bạc hết cả rồi, mới hiểu tấm lòng của mẹ. Không phải mẹ không bao giờ ốm, mà là mẹ không dám ốm, dù chỉ một ngày, vì lo lắng cho đàn con thơ...
VietBFsưu tập