– Con ơi! Mẹ muốn về nhà. Vừa bước vào căn pḥng trong viện dưỡng lăo, bà nắm tay người con trai và kéo ngược ra cửa.
– Ở đây có nhiều bạn cho mẹ nói chuyện, có người nấu cơm cho mẹ ăn và có y tá chăm sóc tốt hơn ở nhà mẹ à. Con trai đáp nhỏ nhẹ.
Bà nh́n quanh căn pḥng, vẫn nắm chặt tay con trai không chịu buông tay ra và nói tiếp.
– Mẹ hứa về nhà sẽ ngoan ngoăn, làm hết việc nhà và không làm vợ con ghét bỏ.
Con trai ứa nước mắt, đỡ bà ngồi xuống chiếc giương nhỏ và đặt túi hành lư lên chiếc bàn được kê cạnh cửa sổ.
Anh ngồi xổm, hai tay nắm lấy đôi bàn tay gân guốc chỉ c̣n xương với da, ḷng nhói đau nhưng miệng vẫn cố gắng mỉm cười, tay chỉ qua phía cửa sổ và nói.
– Mẹ xem ḱa! Ngoài kia là cả một vườn hoa hồng vàng mà mẹ thích.
– Mẹ không thích nữa, vợ con đă chặt bỏ hết rồi. Mẹ muốn về nhà với cháu. Bà khóc thút thít.
Anh buông tay bà và bước nhanh ra cửa.
Ba mất khi anh tám tuổi, bà một ḿnh nuôi con. Là nhân viên một cửa hàng bách hóa, đồng lương gói gém lắm chỉ vừa đủ cho hai mẹ con.
Nhà ngoại, gia đ́nh khá giả nên mẹ được học hành tử tế, về mặt nữ công gia chánh th́ không chê được chỗ nào.
Bà nhận đồ may, thêu làm thêm vào buổi tối. Thỉnh thoảng có người đặt làm bánh khéo bà cũng nhận làm.
Bà dành dụm, chắt cóp cả tuổi thanh xuân và ông bà ngoại cũng phụ thêm, bà mua được một căn nhà có mảnh vườn nhỏ để trồng rau củ cải thiện cho bữa ăn, phần dư đem ra chợ bán.
Bà không quên chừa một mảnh đất nhỏ cạnh cửa sổ trồng toàn hoa hồng màu vàng, loài hoa mà bà yêu thích nhất.
Vừa đẹp, giỏi lại vén khéo nên rất nhiều người muốn kết tóc se duyên nhưng bà đều khước từ và ở vậy nuôi con cho tới ngày khôn lớn.
Anh học xong đại học, có việc làm bà mừng rơi nước mắt.
Ngày anh lấy vợ, mấy đêm liền bà không ngủ, sắp sắp, xếp xếp xem c̣n thiếu những thứ ǵ? Ngày có cháu trai đầu ḷng, bà bế cháu suốt như con mọn để con dâu thảnh thơi mau lại sức để c̣n đi làm.
Mọi việc trong nhà bà đều kham hết. Cách 10 năm, đứa cháu thứ hai ra đời.
Bài cũ vẫn cứ tái diễn nhưng lúc này bà hơi c̣m, không c̣n nhanh nhẹn như trước nên con dâu cứ càu nhàu hết chuyện nọ, xọ chuyên kia. Chuyện lớn, chuyện nhỏ nào cũng không hài ḷng rồi sinh ra nói xỏ xiên đủ điều.
Bà cố đè nén trong ḷng và khóc thầm mỗi tối khi đi ngủ.
Bà sợ con trai biết rồi khó xử giữa mẹ và vợ. Chất chứa trong ḷng nhiều năm tháng, bà sinh ra ít nói, lăng tai và đăng trí.
Chuyện gần nhất, măi mê chăm sóc vườn rau, quên giờ giấc.
Khi nhớ ra, bà chạy đi nấu cơm để kịp vợ chồng và cháu trai về có ăn. Đứa cháu nhỏ, con dâu tiếc tiền không gửi nhà trẻ để nhà cho bà trông coi.
Nó chơi ngoài vườn, ngă vào bụi hoa hồng, ḿnh mẩy bị gai đâm, nó khóc thét ngay lúc vợ chồng anh về.
Con dâu mắng nhiếc bà thậm tệ, lấy cuốc ra guồng hết đám hoa hồng.
Lên mâm cơm, hớp miếng canh cô nhăn mặt, đẩy nguyên tô canh vào người bà. Nước canh nóng làm bà bị phồng đỏ ở mu tàn tay.
Hồi chiều, lúc đang nấu canh, nghe đứa cháu nhỏ khóc bà chạy ra xem, con dâu mắng nhiếc ầm lên, rối tung lên làm bà loạn trí. Canh nêm xong, lúc trở vào bà lại bỏ thêm tí muối.
Tối hôm đó, vợ chồng anh căi nhau, cô nhất quyết đưa bà đi viện dưỡng lăo hoặc là ly dị. Suy đi nghĩ lại thấy tội cho con nên sáng hôm sau anh đưa mẹ đến viện dưỡng lăo.
Hai tuần sau, anh tranh thủ ghé qua thăm mẹ. Khi bước đến cửa anh thấy mẹ như già thêm mười tuổi, người teo tóp lại.
Tay bà đang mân mê chiếc áo lạnh nhỏ xíu màu đỏ có liền nón, phần trên có hai tai thỏ, chiếc áo này bà đan cho anh mặc ngày c̣n nhỏ xíu.
Lâu quá anh không thấy sao hôm nay lại ở trong tay bà. Anh rớt nước mắt, bước lại ôm vai bà và nói.
– Chiếc áo lâu nay con không thấy. Mà hôm soạn đồ cho mẹ vào đây con cũng không thấy. Sao giờ trong tay mẹ?
Bà quay lại nh́n anh một lúc và mỉm cười mà nước mắt c̣n đọng lại hai bên khóe mắt.
– Mẹ đă cất kỹ mà sao vợ con thấy, nó đem bỏ thùng rác. T́nh cờ đổ rác, mẹ nhặt lại, giặt sạch và mang giấu trong mấy cái xong nồi cũ ít dùng.
Hôm đi, mẹ lén giấu trong người nên không ai biết. Bà nói chầm chậm. Đoạn bà bước khỏi giường và ngồi bẹp xuống nền nhà, tay nắm lấy tay con trai van nài.
– Mẹ van con. Cho mẹ về nhà đi. Mẹ muốn về nhà… vừa nói bà vừa chắp hai tay xá anh.
Tim nhói đau như ngàn kim đâm vào, anh khóc nấc lên như trẻ nhỏ. Đỡ bà ngồi lên giường ngay ngắn và nói dứt khoát.
– Dạ được. Con sẽ đưa mẹ về.
Anh đă quyết định bằng mọi giá anh phải đưa mẹ về nhà. Nhà của mẹ mà. Trên đường lái xe về, anh suy nghi rất nhiều.
Hôm vợ anh một hai kêu mẹ sang tên chủ quyền cho hai vợ chồng, mẹ không muốn con dâu buồn và cũng muốn giữ êm ấm trong nhà nên bà chấp nhận.
Nhưng rồi vụ việc xảy ra, hết chuyện nọ tới chuyện kia, rồi bà vào viện dưỡng lăo nên chưa ra pḥng công chứng được.
V́ vậy nhà vẫn c̣n là nhà của mẹ. Vạn bất đắc dĩ phải ly dị anh cũng chấp nhận. Mẹ chỉ có một trong đời, người bạn đời trăm năm không hiểu, thông cảm và chia sẻ tâm tư vui buồn th́ giữ lại làm ǵ.
Ḷng anh đă quyết. Anh nh́n vào kiếng chiếu hậu thấy mặt mẹ vui hẵng lên, miệng cười rất tươi như ngày mẹ hăy c̣n trẻ. Vừa lúc bài nhạc trong máy đĩa cất lên.
“Ḷng Mẹ bao la như biển Thái B́nh dạt dào,
T́nh Mẹ tha thiết như ḍng suối biển ngọt ngào.
Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều ŕ rào,
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu…”
VietBFsưu tập