Anh về giữa khuya, người đầy hơi men. Chị khẽ quay sang ṿng tay ôm lấy chồng nhưng anh gạt ra, và thản nhiên ngủ.
Hơn một năm, nay vợ chồng chị ngoài mặt vẫn tỏ vẻ hạnh phúc nhưng trong ḷng nguội lạnh. Nguồn cơn của việc này, nếu không nói th́ không ai biết là tại chị. Dù đă nói sẽ tha thứ để cho con có một mái nhà hạnh phúc, dù đă nói sẽ không nhắc lại, nhưng chị biết, anh chưa từng quên cảm giác bị chị phản bội.
Mà chính bản thân chị cũng không tha thứ được cho ḿnh. Chính chị đă đẩy cuộc hôn nhân đang tốt đẹp suốt 8 năm trời rơi vào bế tắc. Chuyện trôi vào quá khứ, nhưng cho đến bây giờ chị vẫn ân hận, anh th́ càng không thể yêu thương vợ như trước.
Tất cả là v́ chị vô t́nh gặp lại người yêu cũ. Người ta nói chẳng sai, chị vốn nặng ḷng với t́nh xưa, dẫu cho cuộc t́nh ấy từng khiến chị rơi nhiều nước mắt. Chẳng biết chuếnh choáng thế nào, chị có cuộc hẹn cà phê, có bữa ăn trưa, ăn tối, có buổi đi nghe nhạc cùng người ta. Rồi chuyện ǵ đến cũng đến...
Rồi run rủi thế nào, anh biết chuyện đó. Có người chụp đúng lúc chị đỏ mặt trong men bia, gục vào vai người cũ. Chị cứng họng không thể chối, anh thất vọng đến tột cùng. Ngày hôm ấy, đồ đạc trong nhà chị vỡ nát, anh không đánh chị một cái nào, cũng không nói ǵ được nữa, chỉ trút hết nỗi đau đớn, tức giận lên cái áo cái quần, bộ sô pha cả nhà vẫn hay ngồi, cái bàn ăn có những bữa cơm ấm áp…
Anh tổn thương nhưng không nói lời ly hôn. Chị th́ quỳ xuống xin chồng tha thứ. Chị chặn hết những ǵ có thể liên lạc với người cũ, chỉ xin anh cho chị tiếp tục sống cùng con, và đừng đem chuyện này nói với ba mẹ chị, bởi chị sẽ nhục nhă không ǵ gột rửa.
Sau một tuần thịnh nộ và im lặng, anh nói trong chua chát: “Chỉ cần đừng tái diễn, th́ vẫn ở tiếp với nhau”.
Đúng là anh chị vẫn sống cùng, vẫn ngủ chung, vẫn cùng nhau chăm sóc con cái, nhưng chị thấy t́nh yêu nơi chồng dành cho ḿnh ngày càng cạn kiệt. Anh hạn chế đụng vào người vợ, cơm nhà ít ăn hơn, đi đâu làm ǵ, nhiều khi anh cũng chẳng báo.
Chị biết anh đang kiếm t́m niềm vui bên ngoài, quen người này người kia để trả đũa. Chị biết anh nhiều hôm ngồi ở quán nhậu với bạn tới khuya, vào quán hát ôm mấy cô gái trẻ. Chị thậm chí c̣n biết anh nhắn tin cho bạn gái cũ, làm quen mấy bạn nữ mới, buông lời tán tỉnh cho vui…
Chị không dám ghen, có lần chị tủi quá cũng nói thẳng: “Nếu anh đă bỏ qua chuyện đó rồi, th́ đừng hành hạ tinh thần em như thế nữa”.
Nhưng anh không trả lời, câu chuyện tưởng chừng sẽ thẳng thắn với nhau, lại rơi vào im lặng. Anh tiếp tục mỗi ngày dày ṿ tinh thần chị, mặc kệ chị khóc lóc, tổn thương, mặc kệ chị một ḷng hối lỗi và muốn mọi chuyện trở về như trước.
Nói ly hôn th́ chị không dám, mà ở lại th́ gượng gạo, hành hạ tinh thần nhau. Như hôm nay, anh lại về trễ, mặc cho mâm cơm nguội ngắt trên bàn, mặc cho bọn trẻ dần nhận ra ba mẹ không vui vẻ, yêu thương nhau như trước, mặc cho cái ôm của chị muốn gần gũi và níu kéo chồng.
Chị vẫn cố gắng để hàn gắn. Dẫu biết lỗi của ḿnh là tày trời, là đánh vào ḷng tự trọng của đàn ông, nhưng chị làm sao dám bỏ gia đ́nh này, làm sao nỡ xa bọn trẻ. Chị hối hận, chị biết ḿnh đang phải trả cái giá quá đắt !!!
VietBF@sưu tập