Không chịu được nổi nữa, tôi “vùng dậy” đem quần áo cũ của lão chồng vứt ra ngoài sân rồi châm lửa đốt khiến cả nhà chồng một phen phát hoảng.
Người ta nói có chồng như đánh canh bạc, đời tôi xui rủi đánh thua ngay từ nước đầu. Lúc yêu nhau, chồng tôi ngoan hiền, sống có trách nhiệm và rất chiều chuộng người yêu. Thế mà khi cưới về, đùng một cái lão hiện ngay nguyên hình, lộ bản chất ham chơi, lười làm, ích kỷ của mình.
Cưới nhau 4 năm, chồng tôi nghỉ việc gần chục chỗ với đủ mọi lý do nào là sếp khó tính, đồng nghiệp chèn ép, có cô thích anh nên anh nghỉ, lương thấp mà việc nặng quá,… Mỗi lần nghỉ lão suốt ngày tụ tập bạn bè ở quán cà phê rồi quán bia, không một chút quan tâm vợ con hay nhà cửa.
Mọi việc nhà cứ vậy đổ dồn lên vai tôi. Từ một người con gái yếu đuối, giờ đây tôi có thể làm được hết tất cả những công việc nặng nhọc. Điện hư, tôi tự sửa. Bàn ghế hỏng, tôi tự đem đinh búa ra đóng lại. Thậm chí tôi còn tự sửa cả máy bơm nước mà chẳng cần lão chồng nhúng tay. Bởi tôi có nhờ lão cũng chỉ hứa suông rồi để đó.
Lương tôi cũng khá, bù lại lượng công việc và áp lực cao. Đến công ty quần quật cả ngày đã đuối sức, về nhà tôi lại còn phải tất bật cơm nước, chăm con, dọn dẹp, mệt đến bở hơi tai. Chồng thì tới giờ ăn mới có mặt, ăn xong rồi lại biến đi đâu mất, đến cái chén ăn xong cũng chẳng đem xuống được. Nhiều lúc ức chế, tủi thân quá, tôi lại vừa làm vừa khóc. Nhiều lần tôi tự nhủ hay ly hôn cho đỡ khổ, nhưng nhìn đứa con gái bé bỏng tôi lại không làm được, sợ con lớn lên thiếu thốn tình thương của bố. Ít ra lão chồng tôi còn thương con gái, có tiền là chở con đi mua đồ chơi. Chủ nhật lão cũng hay đưa mẹ con tôi về ngoại chơi cả ngày.
Mấy tháng nay, lão chồng tôi lại dở chứng đi chơi đêm không về. Tôi gọi điện thì lão tắt máy, không liên lạc được khiến tôi mất ngủ cả đêm phần vì giận, phần vì lo. Tôi với lão cãi nhau om tỏi vì chuyện đó. Lão nói nhậu say không về được, chạy xe có chuyện gì lại làm khổ vợ con. Tôi bảo: “Không về được thì gọi bảo em một tiếng, bộ anh không có điện thoại à?”. Lão nghe xong chỉ im lặng. Im thì im chứ lần sau đi thì lão vẫn đi, ở lại đêm vẫn cứ ở. Tôi tức quá, gọi điện thẳng cho bạn lão thì lão càng làm căng, đòi đánh tôi vì tội xúc phạm sĩ diện của chồng. Bát chén trong nhà đua nhau bay và rơi tự do vung vãi hết.
Hôm qua, lão chồng lại chứng nào tật nấy. Tôi ức quá, quyết định vùng lên làm một trận cho ra nhẽ. Tôi thức trắng đêm đợi tới 4 giờ sáng thì lão chồng mò về trong tình trạng chân nọ đá chân kia. Lão vừa bước chân vào nhà tôi đã đem hết quần áo, kể cả đồ lót của lão vứt ra ngoài sân rồi châm lửa đốt.
Lão chồng thấy vậy thì vô cùng hoảng hồn. Bố mẹ lão ở sát bên nhà cũng hoảng hồn không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi đứng chống nạnh, hét lớn: "Anh cút luôn ra khỏi nhà đi, đừng có về nữa. Lần này tôi đốt hết, xem anh còn nhà để về không?". Vừa nói, tôi vừa huơ cái bật lửa về phía căn nhà để dọa chồng. Lão sợ mất mật vội vã ôm chặt tôi lại, luôn miệng hứa sẽ không đi đêm nữa. Bố mẹ chồng thấy tôi vùng dậy cũng hùa vào chửi lão một trận tưng bừng.
Và giờ lão đang ngồi viết cam kết sẽ xin việc đi làm, không đi chơi đêm đàn đúm với bạn bè nữa. Tôi sẽ đem bản cam kết này đóng khung mà treo lên cho lão biết. Đúng là phải "gan lớn" vùng lên mới trị được mấy lão chồng "bất trị" như chồng tôi.
VietBF@sưu tập